“Được, vậy anh…” Giọng nói trong trẻo của Văn Giai vang lên, nhưng có vẻ cô ấy nhanh chóng nhận ra điều gì đó, lời mới nói được một nửa đã dừng lại.
Tôi bất lực, áy náy, trong lòng đột nhiên có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cô gái mới quen được hai ngày này, như một cánh bướm chạm đến trái tim tôi.
Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, những lời tôi vừa nói chỉ là lừa cô ấy thôi, tôi sẽ nhanh chóng về nước, nhanh chóng đi tìm cô ấy.
Nhưng tôi không thể nói được.
Cuộc điện thoại chìm vào sự yên lặng ngắn ngủi, đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Văn Giai: “Phương Dương, vậy trong khoảng thời gian này tôi sẽ không làm phiền anh nữa, nếu rảnh nhớ phải đến tìm tôi nhé, tôi vẫn muốn viết về anh, giám đốc Bạch và những chuyện xảy ra ở Chiêng May nữa.”
“Ừm.” Tôi khẽ đáp lời.
Tôi bước vào quán bar, kéo một tên có hình xăm ở gần mình nhất lại, dùng tiếng Xiêng La hỏi: “Bansha đâu?”
Người đàn ông đó rất khó chịu hất tay tôi ra: “Mày là ai? Muốn làm gì?”
Cùng lúc đó, vài người bạn bên cạnh hắn cau mày vây quanh, tên cầm đầu vừa đẩy vai tôi, vừa dùng tiếng Xiêng La hỏi có phải tôi muốn gây chuyện không.
Tôi không biết họ có phải người của Bansha không, mà cũng lười hỏi. Tôi đấm thẳng một phát lên mặt người đó, rồi quay về phía quán bar hét lên:
“Bansha, ông cút ra đây cho tôi.”
Chào đón tôi là nắm đấm của mấy tên người Xiêng La, thậm chí còn có cả chai bia.
Tôi chỉ muốn xả giận, cho nên liều mạng đánh ngã người khác, sau đó nhanh chóng bị người khác đánh ngã, rồi lại đứng lên đánh ngã người khác.
Quán bar loạn cả lên, tiếng phụ nữ hét chói tai, tiếng ồn ào, tiếng chai bia vỡ, hòa lẫn tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khiến tôi vô cùng hăng máu.
Chẳng bao lâu sau, Bansha chạy từ trong góc quán bar ra, vừa tức giận mắng chửi, vừa đá mấy tên người Xiêng La vây xung quanh tôi ra.
Một nhóm người theo sau ông ta, đè mấy tên người Xiêng La đó xuống đất nện cho một trận.
“Cậu, cậu Dương, cậu không sao chứ?”
Bansha ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt tôi, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
“Không sao.” Tôi lau máu trêи trán, rồi quay sang lạnh lùng nói với ông ta.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu, mấy thằng khốn khϊế͙p͙ này không có mắt không nhận ra cậu, vậy nên mới…”
“Ha ha.” Tôi cắt ngang lời ông ta: “Ông Bansha, tôi không sao, nhưng ông thì có chuyện rồi đấy.”
Vừa dứt lời, tôi vung tay, đấm thật mạnh vào mũi ông ta.
Bansha ngã ra đất, nhưng nhanh chóng ngẩng đầu giơ tay ra hiệu cho đám đàn em không hiểu chuyện: “Đừng tới đây, không ai được ra tay với cậu Dương, nếu không tôi sẽ đánh chết người đó.”
“Ha ha, Bansha, coi như ông thông minh.”
Tôi cười lạnh đi lên trước, túm lấy cổ áo của ông ta, nói: “Ông biết tại sao tôi lại đánh ông không?”
“Không biết… Biết, biết, tôi đáng chết… Nên đánh.” Bansha hoảng sợ liên tục gật đầu.
“Không, ông không biết, giờ tôi nói cho ông biết nhé! Ông có thể dẫn người bao vây tôi, có thể đánh tôi, có thể hãm hại tôi, nhưng ông không nên nói như vậy với cô ấy, nhớ cô bé ở cạnh tôi tối hôm đó không?”
“Nhớ, nhớ…”
“Ông không nên nói muốn chơi cô ấy.” Tôi lại cắt ngang lời Bansha, sau đó đấm mạnh vào miệng ông ta.
Bansha đau đớn rêи rỉ.
“Ông không nên nói chơi chán rồi ném cô ấy cho đàn