“Nếu người đẹp đã có lòng mời thì sao tại hạ dám từ chối?”
Tôi mỉm cười vừa nói vừa ngồi lên xe liền một mạch, không hề có cảm giác ép buộc như lúc trước.
Ôn Hân ngạc nhiên hỏi: “Phương Dương, cậu không sợ à?”
“Sợ? Sợ cái gì?”
“Bị cô bạn gái Bạch Vi của cậu bắt gian trêи xe!”
Ôn Hân nói xong thì cười “khanh khách”, còn đầu tôi thì hiện đầy vạch đen.
Tôi nghiến răng nói: “Kiểu gì cũng có ngày tôi chơi lại cậu một vố”.
Tôi cứ tưởng câu nói này của mình sẽ có tác dụng uy hϊế͙p͙ với Ôn Hân, ai dè cô ấy lại chợt đỏ mặt, mắt ngấn nước, nói với tôi bằng chất giọng ngọt muốn chết: “Thật không? Hay bây giờ cậu làm luôn đi… Kính xe tôi là loại phản chiếu, người bên ngoài không nhìn thấy được đâu…”
Mẹ!
Đầu tôi xoay mòng mòng.
Ba tháng không gặp, cô nàng này đột nhiên lợi hại hơn hẳn rồi.
Nếu không phải tôi biết cô ấy chưa từng yêu đương, chắc tôi sẽ nghĩ cô ấy đã học cách quyến rũ đàn ông mất.
Một người vốn thừa nhan sắc như cô ấy lại thể hiện ra vẻ mê hoặc thế này, mấy người đàn ông chịu nổi đây?
May là tôi chính là một trong số những người đàn ông có thể kiềm chế được đó, không thì kiểu gì hôm nay chiếc xe này cũng rung lắc ở một chỗ vắng vẻ nào đó là điều khó tránh.
Ôn Hân nói: “Hóa ra cậu là người dám nghĩ chuyện xấu mà không dám làm, uổng công tôi đã coi trọng cậu”.
Tam quan của tôi vỡ vụn: “Ôn Hân, trước kia cậu có thế này đâu”.
“Hả? Trước kia á? Thế trước kia, tôi như nào?”
Ôn Hân ngoảnh sang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Trước kia, cậu không lắm trò thế này.
Mới ba tháng trôi qua, mà cậu đã học thói hư tật xấu mất rồi”.
Tôi thản nhiên đáp.
Ai ngờ Ôn Hân lại tỏ vẻ ai oán, buồn bã nói: “Con người thì phải biết tiến bộ chứ.
Vả lại, tôi không cố gắng thì sao thành công được?”
Tôi nuốt nước miếng nói: “Ừ, thôi không nói chuyện này nữa.
Cậu muốn đi đâu? Hay để tôi lái xe cho”.
Tôi đột nhiên thấy hơi lo, Ôn Hân mà lái xe, không biết có an toàn hay không nữa.
Ôn Hân liếc tôi nói: “Phương Dương, trông tôi không đáng