Sau khi nghe nói bố mẹ Bạch Vi muốn gặp mình, tôi luôn sống trong thấp thỏm.
Vốn chúng tôi đã định là một tuần sau, tôi sẽ tới nhà cô ấy, nhưng do vướng việc của công ty National, nên đành phải lùi lịch hẹn lại.
Sau khi giải quyết xong chuyện hợp đồng với công ty National, tôi đã gọi điện hẹn Ôn Hân đi uống nước.
Cô ấy lập tức vui vẻ đồng ý ngay, điểm hẹn là một quán cà phê do cô ấy chọn.
Tới ngày hẹn, vì ranh rang nên tôi tới sớm.
Tôi chọn một vị trí gần cửa kính sát đất có tầm nhìn khá đẹp, sau đó gọi một tách cà phê, rồi ngồi thảnh thơi nhấm nháp.
Không bao lâu sau, một bóng dáng xinh đẹp đã xuất hiện ở cửa quán.
Ôn Hân vẫn xinh đẹp như mọi ngày.
Cô ấy vừa bước vào đã thu hút hết mọi ánh nhìn của đàn ông trong quán.
“Hey, sao cậu đến sớm thế?”
Tôi đáp: “Thì giờ tôi đang rảnh mà! Cậu uống gì? Cà phê nhé!”
Ôn Hân gật đầu, tôi vẫy nhân viên phục vụ và gọi một tách cà phê giống của mình cho cô ấy.
Sau khi nói vài câu về chuyện hợp đồng với công ty National, tôi nói: “Lần này thật sự phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu chắc Lý Hoài Minh sẽ hành chúng tôi lên bờ xuống ruộng mất!”
Ôn Hân mỉm cười đáp: “Đến giờ mà cậu còn khách sáo với tôi thế à? Nhưng chắc hôm nay, cậu hẹn gặp tôi không chỉ vì chuyện cảm ơn đúng không?”
Ôn Hân quả là một cô gái thông minh, tôi lập tức đi vào chủ đề chính của buổi hẹn này: “Ừ, người nhà Bạch Vi đã hẹn gặp tôi.
Có lẽ họ đã không còn ngăn cản hai chúng tôi đến với nhau nữa, cho nên tôi cần phải làm rõ ràng vài chuyện”.
Mặt Ôn Hân lập tức tái đi, bàn tay cầm tách cà phê của cô ấy hơi run lên, Ôn Hân nói: “Đúng là người tính không bằng trời tính! Trước kia, tôi bỏ lỡ tình duyên của mình vì sự yếu đuối.
Còn bây giờ dù tôi đã rất cố gắng, nhưng cũng chẳng thế làm gì khác được!”
Tôi khó xử nói: “Ôn Hân, cậu đừng nói như vậy.
Cậu là một cô gái tốt, lại còn tài giỏi và thông minh.
Nhưng trong lòng tôi đã có Bạch Vi, nếu tôi cứ tiếp tục mập mờ không rõ, sẽ chỉ khiến cả hai phải đau khổ.
Tôi tin sau này, cậu sẽ gặp được một người đàn ông thật sự yêu thương cậu hết lòng!”
Tôi lờ mờ nhìn thấy đôi mắt của Ôn Hân đã rưng rưng, cô ấy nói: “Tôi hiểu rồi, tôi thật lòng chúc cậu và giám đốc Bạch hạnh phúc!”
Cuộc gặp gỡ của chúng tôi kết thúc trong sự trầm mặc của cả hai, nhưng tôi lại thấy rất nhẹ lòng.
Dù biết mình làm vậy sẽ khiến Ôn Hân bị tổn thương, nhưng thà đau một lần rồi thôi, còn hơn là để cô ấy cứ sống trong ảo tưởng và mong chờ mãi.
Mấy hôm sau, “biệt đội” đảo hoang của chúng tôi đã hẹn nhau đi ăn.
Địa điểm là một nhà hàng nổi tiếng ở Thịnh Hải do Hàn Mỹ Kỳ chọn.
Mọi người đang bắt đầu tập thích nghi lại với cuộc sống bình thường, nhớ lại những ngày tháng sống trêи hòn đảo ấy, ai cũng thấy hãi hùng.
Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ đang tìm việc mới, Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm vẫn là mối quan hệ giữa cô chủ và quản gia, còn cô bé con thì được ông bà nội đến đón về nuôi.
Tàn cuộc, tôi và Bạch Vi cùng đi dạo trêи đường phố.
Chúng tôi nắm tay nhau và đi dạo như những cặp đôi bình thường khác, bầu không khí giản dị mà ấm áp khiến tôi muốn con đường dài bất tận.
Nhưng một câu nói của Bạch Vi đã lập tức lôi tôi về thực tại.
“Anh đừng quên ngày kia đến gặp bố mẹ em đấy!”
Tôi không hề quên việc này, nó luôn thường trực trong đầu tôi.
Nhưng đây có thể coi là lần đầu tiên tôi tới gặp phụ huynh nhà bạn gái, hơn nữa gia đình cô ấy còn luôn phản đối chuyện của chúng tôi nên khó tránh khỏi thấy hồi hộp.
…
Tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày “ra mắt” phụ huynh đó.
Lúc bước chân vào căn biệt thự cao cấp, tôi thấy vô cùng choáng ngợp, tự nhủ đúng là gia tộc lâu năm số một ở Thịnh Hải có khác, mọi thứ ở đây đều vượt xa so với tưởng tượng của tôi.
Người đón tôi ở cổng là Hà Khai Thành, đây là lần đầu tiên ông ta không nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, ông ta nói: “Phương Dương, khi biết cô chủ lại gặp nạn khi đi theo cậu, tôi thật sự