Ngày tôi vào công ty, người trợ lý nhân sự đó đã từng nói với tôi, Bạch Vi là con gái của chủ tịch, chắc chắn cô ta là người cùng một gia tộc với đám người họ Bạch của tập đoàn Dụ Phong đó. Cô ta đến một công ty tầm thường như Phần mềm Trí Văn để làm việc, có lẽ là để rèn luyện.
Ngoài ra, trong tập đoàn Dụ Phong còn có vài lãnh đạo cấp cao họ Cung, chắc là người trong gia tộc của Cung Chính Văn.
Trong một tập đoàn có vài người không cùng dòng họ là chuyện hết sức bình thường. Ví dụ như thế hệ trước cùng vài người bạn dốc sức gây dựng sự nghiệp, sau đó đời con cháu của họ cũng cùng núp dưới vào cái cây cổ thụ này.
Còn chuyện có xảy ra tranh đấu gay gắt trong nội bộ hay không thì tôi không rõ cho lắm.
Sau hai ngày rảnh rang đến phát chán, cuối cùng Bạch Vi cũng tìm tôi. Vào chạng vạng một ngày, khi tôi đang ngồi giải quyết nỗi buồn trêи bồn cầu, cô ta đột nhiên gọi cho tôi.
Điện thoại kết nối, tôi còn chưa kịp cất tiếng chào hỏi, đã nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc của cô ta: “Phương Dương, tôi và BTT đã ký hợp đồng chính thức rồi.”
“Ừm, thế thì tốt. Nhưng nghe giọng của cô, hình như có vẻ không vui.”
“Đâu có, tôi chỉ muốn báo cho anh biết tối nay tổ dự án liên hoan, chắc sẽ đi hát hò ở quá karaoke để chính thức ăn mừng. Tôi muốn hỏi xem anh có đi không.”
“Ha ha.” Tôi bật cười, sau khi gắng sức tống một số thứ ra ngoài, mới cười hỏi: “Giám đốc Bạch, thế cô có muốn tôi đi không?”
“Không.” Bạch Vi trả lời ngay tắp lự: “Nhưng anh vẫn là nhân viên của công ty, hơn nữa còn là người của nhóm dự án, nên tôi chỉ thông báo cho anh cho có lệ thôi.”
“Thế thì tôi chắc chắn phải đi rồi.”
Tôi lặng lẽ ngắm bức ảnh đó, đột nhiên nảy ra một thắc mắc, có khi nào Bạch Vi còn có một bộ mặt khác không?
Ngoài vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo ra, có phải cô ta còn một vẻ dịu dàng, điềm tĩnh không?
Không bao lâu sau, tôi lắc đầu phủ định cái thắc mắc ngu xuẩn này của mình, tôi ta chính là cái loại não tàn tự cho rằng lạnh lùng kiêu căng là rất ngầu, rất hoành tráng.
Tôi tắt Wechat, chuyển sang lướt Tiktok một cách nhàm chán. Một lát sau, Bạch Vi đã gửi một địa chỉ và thời gian cho tôi, ngoài ra không còn một câu thừa thãi nào khác.
Để cua Bạch Vi, tôi nhất định sẽ đến buổi tiệc mừng công này.
Ngoài ra, tôi cũng muốn làm ổn định công việc ở Phần mềm Trí Văn, đây là một công việc có thu nhập rất khá, hơn nữa cũng rất có triển vọng.
Còn về phía Đỗ Minh Cường, chưa đến bước đường cùng, tôi sẽ không đi. Vì tôi không tin Đỗ Minh Cường có thể hoàn toàn tẩy trắng, không làm những chuyện kinh doanh nhiều nguy hiểm nữa. Một khi tôi bước chân vào giới đó, muốn bước ra là chuyện không hề đơn giản.
Đi vệ sinh xong, tôi cố tình tắm rửa, sau đó mặc bộ đồ mà Bạch Vi dẫn tôi đi mua. Dù đang đội một cái mũ lưới buồn cười, nhưng tôi vẫn sửa soạn cho tinh tươm rồi mới ra khỏi nhà.
Tôi đi đến nhà hàng, sau khi đẩy cửa phòng bao bước vào, Bạch Vi và những người khác của nhóm dự án đều đã đến đông đủ. Tiệc vẫn chưa bắt đầu, Chung Khang Ninh đang đứng nói điều gì đó một cách đầy nhiệt huyết.
Thấy tôi bước vào, giọng nói của Chung Khang Ninh tạm ngưng, những người khác của nhóm dự án cũng đều nhìn về phía tôi. Chẳng mấy chốc, họ đã dồn hết sự chú ý vào chiếc mũ lưới mà tôi đang đội trêи đầu.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Tôi mỉm cười, sau đó đi qua vỗ vào người một cô gái ngồi cạnh Bạch Vi, nói: “Cô đồng nghiệp ơi, nhích ra một tí được không?”
“Hả?” Cô gái đó ngẩn ra.
“Chuyện này… Tốt xấu gì tôi cũng là trợ lý của giám đốc Bạch, tôi luôn phải ngồi cách cô