Có lẽ do không kịp phòng bị, hoặc cũng có thể vì quá hoảng sợ, Bạch Vi không hét lên, cũng không giãy giụa.
Toàn thân cô ta cứng ngắc, há miệng sợ hãi nhìn tôi.
Cả cơ thể tôi gần như đè lên người cô ta, tôi nhìn đăm đăm khuôn mặt tinh xảo của đối phương từ khoảng cách rất gần, hai hàng lông mi của cô ta đang run rẩy, con ngươi đen láy hơi lay động, còn có cả đôi môi xinh đẹp có vẻ như đang mấp máy nữa.
Hoóc-môn của tôi tăng mạnh, máu dồn lên đầu khiến tôi mất đi khả năng suy xét, chỉ muốn thỏa thích, sảng kɧօáϊ báo thù cô ta.
Người con gái tự cho mình là đúng, lấy oán báo ơn này.
Cô ta hại tôi mất đi tất cả!
Tôi đã đủ thảm rồi, cho dù có phải ngồi tù thêm lần nữa vì chuyện này thì có sao, chỉ cần có thể được giải tỏa tất cả nỗi căm phẫn và tức giận là được.
“Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có làm bậy đấy…”
Bạch Vi đã tỉnh táo lại nhưng không hét lên, cũng không giãy giụa.
Có lẽ cô ta biết hiệu quả cách âm của phòng trọ rất tốt, cũng biết rõ giãy giụa chẳng có tác dụng gì.
“Tôi chỉ muốn để cô nếm thử cảm giác bị cưỡng hϊế͙p͙ mà thôi, đây là mùi vị mà cô nên nếm thử từ lâu mới phải!”
Tôi bắt chéo hai tay cô ta, ép lên phía trêи đỉnh đầu của cô ta, bàn tay còn lại giữ cằm của đối phương.
Cả người cô ta run lên, cố gắng quay đầu qua một bên, ra sức vùng vẫy.
Tôi mạnh tay hơn, ép chặt lấy cô ta, bắt cô ta quay mặt lại, lạnh lùng nói:
“Giám đốc Bạch, cô Bạch, tốt nhất cô đừng để tôi đánh, phối hợp một chút, đừng nói với tôi rằng cô không làm được!
“Hoặc là cô có thể xin tha, đừng có dùng cái ánh mắt kiêu căng nhìn tôi, tôi có thể cân nhắc về việc dịu dàng với cô một chút, nhưng nếu cô thích kiểu hơi thô, vậy thì tôi rất sẵn lòng!”
Khuôn mặt cô ta đỏ au, sợ hãi nhưng vẫn ương ngạnh trừng mắt nhìn tôi.
Ánh mắt đó vẫn cứ kiêu ngạo và khinh thường tôi như vậy.
Tôi nổi giận, nắm lấy cổ áo ngủ của cô ta, ra sức kéo mạnh.
“Đừng…” Cuối cùng Bạch Vi cũng phát ra tiếng cầu xin kèm theo tiếng khóc, cô ta ngẩng đầu lên, tôi phát hiện từ khóe mắt của người phụ nữ có giọt lệ từ từ lăn xuống.
“Đừng… Xin anh, tôi sai rồi, xin lỗi… Xin anh đừng làm như vậy…”
Cô ta khóc nức nở, vừa lắc đầu, vừa làm mái tóc dài rối tung lên.
Hơi thở của tôi bỗng trở nên nặng nề, không phải bởi vì sự ham muốn mà là vì sự đấu tranh trong nội tâm.
Giới hạn, giới hạn của tôi…cho dù bản thân có tệ hại đến đâu cũng không thể làm cái chuyện đó trong khi con gái rơi nước mắt được, làm vậy lương tâm sẽ bất an.
Mẹ kiếp!
Tôi mắng thầm một câu, không cam tâm rời khỏi thân thể cô ta.
Bạch Vi vội vã kéo áo ngủ lên che ngực, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, lui đến phía bên kia của đầu giường.
Cô ta không dám chạy, muốn lôi chiếc chăn chắn phần trước người nhưng tôi vẫn còn đang đè lên chiếc chăn, cô ta không dám động đậy, mà ngồi im lặng dưới đất, hai tay ôm đầu gối, nhìn tôi sợ hãi.
Mái tóc rối bời phủ lên bả vai mảnh khảnh của cô ta, trêи mặt còn vương chút nước mắt, người nhìn người thương, so với bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng lúc trước đúng là hai người khác hoàn toàn.
Tôi hít một hơi thật sâu, đi đến chỗ chiếc ghế đặt cạnh giường rồi ngồi xuống, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, hút một hơi thật mạnh.
Làn khói thuốc dày đặc vấn vít trong phổi khiến tôi bình tĩnh lại đôi chút.
“Biết tại sao tôi không cưỡng hϊế͙p͙ cô không?” Tôi đột nhiên mở miệng hỏi.
Bạch Vi vẫn ngồi trêи đất, hai tay ôm đầu gối, không dám nhìn tôi cũng không trả lời câu hỏi tôi đưa ra.
Tôi lạnh lùng nói: “Bởi vì cô không phải