“Sau khi nhìn thấy tấm ảnh cô ấy gửi tới, tôi đã chạy ngay đến đây. Anh xem có phải là người giàu có mà anh nói không?”
Tôi sững người nghe Chung Lâm nói hết, sau đó không nhịn được cười.
“Phương Dương, sao thế? Không phải là anh ta à?” Chung Lâm hơi hồi hộp hỏi.
“Là anh ta, chính là người này. Chung Lâm, lần này thật sự rất cám ơn cô.”
Tôi phấn khích muốn vỗ vai cô ấy, nhưng nghĩ lại không phù hợp cho lắm, nên chỉ mỉm cười nhìn cô đầy cảm kϊƈɦ. Sau đó tôi giơ điện thoại lên, nhìn các lãnh đạo cấp cao của công ty đang ngồi ở đối diện, nói: “Thưa phó giám đốc Trương và các vị lãnh đạo, chứng cứ mà các vị muốn ở đây. Người đàn ông vóc dáng cao lớn đang nói chuyện với Cung Chính Văn ở trong ảnh chính là người thuê nhà chung đã lấy cắp video của tôi, anh ta tên là Ngô Thừa Chí.”
Tôi lại chỉ vào Chung Lâm, nói tiếp: “Đây cũng là người thuê chung nhà với tôi, tên là Chung Lâm. Tối hôm qua, cô ấy tận mắt nhìn thấy Ngô Thừa Chí sao chép video từ điện thoại của tôi, cô ấy có thể làm chứng.”
Nói xong, tôi đặt điện thoại lên bàn hội nghị, đẩy thẳng tới trước mặt Chu Bỉnh Khôn.
Chu Bỉnh Khôn cầm lấy điện thoại, Trương Nghị Lâm ở bên cạnh ông ta vội ghé đầu sang, mặt nhanh chóng biến sắc.
Chu Bỉnh Khôn nhìn một lúc, sau đó giơ điện thoại lên hỏi Chung Lâm: “Cô Chung, người đàn ông có vóc dáng cao to ở trong ảnh thật sự là người thuê chung nhà với cô và Phương Dương sao?”
“Phải.” Chung Lâm gật đầu một cách rất chắc chắn: “Anh ta là Ngô Thừa Chí, người bên cạnh là bạn gái của anh ta, tên Chu Miểu, cũng là người thuê chung nhà với chúng tôi. Chúng tôi cùng thuê chung nhà.”
“Được rồi, cám ơn cô, vậy cô có thể kể những gì cô đã nhìn thấy cho chúng tôi nghe không?”
Chu Bỉnh Khôn vừa nói một cách thân thiện, vừa đưa điện thoại cho người bên cạnh xem.
Chung Lâm bắt đầu kể lại chuyện tối hôm qua cô ấy đã nhìn thấy Ngô Thừa Chí dùng điện thoại của tôi để copy clip như thế nào và sáng hôm sau đã nhìn thấy hắn ta cùng Chu Miểu vội vàng dọn đồ rời đi ra sao.
Đợi cô ấy kể xong, Chu Bỉnh Khôn cười híp mắt đẩy điện thoại trả lại, nói: “Cô Chung, vô cùng cám ơn cô.”
“Không cần khách khí, đây là chuyện tôi nên làm. Phương Dương là người tốt, mấy ngày trước tôi gặp người xấu, là anh ấy đã đứng ra giúp tôi, cho nên mong các anh đừng sa thải anh ấy được không?”
Chu Bỉnh Khôn vẫn cười hòa nhã: “Chuyện này đến đây coi như đã lộ chân tướng rồi, cơ bản có thể phán đoán video đó không phải do Phương Dương đăng tải. Thế nhưng, cậu ta không xóa cũng không giữ kỹ đoạn video đó mới để chuyện này xảy ra, cậu ta vẫn có một phần trách nhiệm.”
Nói đến đây, Chu Bỉnh Khôn ngoảnh sang đối mặt với tôi, nghiêm túc nói: “Phương Dương, chắc hẳn cậu hiểu rất rõ chuyện này có thể tạo ra ảnh hưởng thế nào. Chuyện là do cậu gây ra, cậu phải có trách nhiệm xử lý cho ổn thỏa. Bây giờ nhiệm vụ của cậu là mau chóng bay đến Chiêng May, đợi đến khi sự việc kết thúc, công ty sẽ căn cứ vào tình hình sau cùng mà đưa ra quyết định xử phạt cậu.”
Tôi cũng nghiêm túc gật đầu: “Tổng giám đốc Chu yên tâm, tôi đã mua vé máy bay rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng.”
“Được, tan họp.”
Nói xong, Chu Bỉnh Khôn xoay người rời khỏi phòng họp.
Những người khác cũng lục tục theo sau, Trương Nghị Lâm sa sầm mặt, lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó cũng xoay người rời đi.
“Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Bạch Vi nghiêm mặt bỏ lại một câu, sau đó cũng đi ra khỏi phòng họp.
Tôi khẽ thở phào một hơi, trịnh trọng nói “cám ơn” với Chung Lâm.
“Không cần khách khí, chuyện tôi nên làm thôi. Được rồi, không có chuyện gì nữa, tôi phải đi đây. Lãnh đạo công ty các anh hình như không dễ nói chuyện cho lắm, tôi vẫn thấy hơi sợ đây này. Nhất là cái vị giám đốc Bạch kia, trông rõ xinh, mà có vẻ hung dữ quá.”
“Được, tôi tiễn cô, đợi khi nào đi công tác về, tôi sẽ mời cô một bữa.”
“Nấu cho tôi ăn là được rồi, món ăn anh nấu thật sự rất ngon.”
“Ha ha, được.”
Tôi tiễn Chung Lâm xuống đến tầng dưới