Tôi rất thuộc số điện thoại của cậu ta, không cần phải tìm tên, bấm luôn số vào rồi gọi.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, giống như mọi khi, cậu ta chào hỏi tôi với cái giọng chậm rãi “Vẫn ổn chứ?”
Tôi cười nói: “Cũng tạm, mấy ngày trước kiếm được một đơn hàng, làm vài chục nghìn tệ tiền hoa hồng nhưng sắp bị đuổi việc rồi.”
“Sao thế?”
“Bị người ta hại.”
Tôi kể ngắn gọn chuyện tranh chấp giữa mình với Cung Chính Văn cùng với những việc xảy ra mấy ngày trước cho cậu ta nghe.
Tôi vẫn luôn cảm thấy nói chuyện với Đàm Hữu Ngân là thoải mái nhất, bởi vì cậu ta cũng có chút máu côn đồ. Đầu thế kỷ 21, những người bán đồ ăn khuya bên đường ở Quảng Đông khó tránh khỏi việc chạm trán với những đứa lưu manh, cũng khó tránh khỏi việc thỉnh thoảng đánh nhau một trận, thậm chí còn chém vài người.
Nghe tôi nói hết, Đàm Hữu Ngân im lặng một lúc rồi hỏi: “Định làm thế nào?”
“Giúp tôi điều tra chút tên Ngô Thừa Chí và Chu Miểu, xử hai kẻ dễ ‘chơi’ này trước đã.”
“Ừm, lát nữa gửi tên và số điện thoại của bọn chúng qua là được rồi.”
“Cậu tra ra được thì đừng vội kinh động bọn chúng, tối nay tôi còn đi Xiêng La, có thể hai ba ngày nữa mới quay lại, đến lúc đó sẽ đi tìm cậu uống vài ly rồi nói sau”.
“Được, qua bên đó mà gặp được mấy người chuyển giới thì chụp cho tôi mấy tấm ảnh.”
“Không phải trêи mạng có cả đống à?”
“Tôi muốn xem ảnh phần bên dưới, muốn xem xem bọn họ phẫu thuật xong thì bên dưới trông ra sao.”
“Phắn.”
Đàm Hữu Ngân cười hề hề vài tiếng, sau đấy đổi chủ đề: “Sau khi bị đuổi việc, có dự định gì không?”
Tôi nghĩ một lúc: “Tạm thời chưa có, có thể sẽ tiếp tục tìm công việc.”
“Có từng nghĩ là tự mình lập nghiệp không?”
Tôi cười nói: “Cậu vẫn chưa từ bỏ à?”
“Người còn chưa chết, lòng sao chết được?”
“He he, cậu giỏi rồi, tôi thì… Tạm thời chưa nghĩ kỹ, bởi vì bây giờ tự mình làm ăn quả thực rất khó, nhưng nếu như có được mối ngon thì sẽ làm. Cậu hỏi tôi chuyện này, có phải là có mối ngon nào không?”
“Không.”
“Không có mối ngon thì cậu làm bằng niềm tin à.”
“Chẳng phải là hỏi cậu xem cậu có mối ngon nào không mà.”
“Đúng rồi, còn nhớ trước đây tôi từng kể quen được một tên buôn lậu khi còn trong tù không?”
“Nhớ, sao thế?”
“Thằng cha đó rất giàu, hơn nữa có một thế lực nhất định ở Đông Nam Á, không lâu trước anh ta gọi tôi tới giúp, nói là làm ăn buôn bán chân chính nhưng tôi không đồng ý.”
“Cũng đúng, không nhất thiết phải đi vào cái ngành đó, đến khi muốn ra cũng khó.”
“Được rồi, tôi phải đi ra sân bay để kịp chuyến đây, không nói chuyện với cậu nữa.”
“Đi đi. Nhớ chụp cho tôi mấy tấm ảnh đấy.”
Tôi chẳng thèm đáp lời cậu ta, thẳng tay cúp điện thoại. Sau khi gửi tên và số điện thoại của Ngô Thừa Chí và Chu Miểu cho cậu ta, tôi khoác balo rồi rời khỏi công ty, bắt xe đi đến sân bay.
Trêи đường, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của Shadi gọi tới từ Xiêng La, vừa nhấc máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói sốt sắng: “Dương, có phải cậu quay phim cuộc gặp gỡ của ngài Alava và Tào Văn Hoài ở quán bar đồng tính không?”
Lòng tôi nặng trĩu, quả nhiên đoạn phim đã bị Cung Chính Văn truyền đến Xiêng La rồi.
Vì muốn làm lớn chuyện này, hắn ta nhất định sẽ làm thế. Nếu đã có thể đâm sau lưng Tào Văn Hoài, đương nhiên hắn ta sẽ không để tâm đến cảm xúc của Alava, huống hồ hắn ta và Alava không hề quen biết.
“Dương, sao cậu không nói gì cả?” Thấy tôi không nói chuyện, Shadi lại hỏi.
Tôi bình tĩnh hỏi ngược lại: “Có phải đoạn phim đó đã lan truyền trêи mạng bên đó rồi truyền khắp công ty các anh?”
Trong phút chốc, giọng điệu của Shadi trở nên lạnh lùng: “Dương, tôi hy vọng cậu trả lời câu hỏi của tôi trước. Đoạn phim là do cậu quay đúng không? Có phải cậu công khai nó không? Sao cậu lại làm thế? Lẽ nào cậu không biết làm vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng của ông Alava