Boss Nữ Phụ

Chương 40


trước sau

Ngày hôm sau tất cả cùng nhau chuẩn bị lên xe để đi về. Lương Anh Đào, Lam Cầm và Lưu Thủy Tinh nhìn chằm chằm Mộc Hạ Vy đang ngồi kế bên Lâm Hàn Phong cười nói vui vẻ. Có mùi gian tình, chắc chắn. Lương Anh Đào híp mắt nhìn hai người họ dò xét.


- Mộc Hạ Vy, cậu như vậy là sao? Chắc chắn có chuyện gì đó giữa hai người mà chúng tôi không biết!!! Khai mau


Lâm Hàn Phong phấn khích ôm lấy cánh tay Mộc Hạ Vy, cười tới híp hai mắt. Hắn có bao nhiêu phần vui vẻ.


- Tôi được cua nhỏ chấp nhận rồi a~ chúng tôi chính là một đôi.


Lưu Thủy Tinh nghe xong không khỏi ngạc nhiên trừng Mộc Hạ Vy một cái. Mộc Hạ Vy biết Lưu Thủy Tinh muốn nói gì vội nói thêm.


- Chỉ là thử việc thôi, nếu trong một tháng Lâm Hàn Phong không làm tôi hài lòng, tôi liền đá bay anh ta về hành tinh mẹ.


Lưu Thủy Tinh lại hướng Lâm Hàn Phong nhìn thât kỹ. Nếu hắn dám làm Mộc Hạ Vy tổn thương nhất định nàng sẽ không để yên.


Bạch Dật ngồi phía sau bọn họ, khoanh tay trước ngực nhắm chặt mắt. Hắn muốn trốn tránh, hắn nhắm mắt ngăn cảm xúc dâng trào trong lòng.Đây không phải điều hắn muốn, hắn không chấp nhận được. Vẫn là Lâm Hàn Phong có đủ năng lực che chở cho cô. Bạch Dật chưa lúc nào cảm thấy bản thân mình vô dụng đến vậy. Nếu hắn sớm ngày có được quyền lực thì tốt rồi.Nếu ngay từ đầu hắn khônng tỏ ra lạnh lùng thì tốt rồi. Không!! Hắn không cho phép...


Mộc Hạ Vy dùng dây cột tóc của mình cột vô tay Lâm Hàn Phong, cô thấy trên mạng người ta thường làm như vậy đối với bạn trai của mình. Lâm Hàn Phong nhìn dây cột tóc màu xanh lam trên tay của mình liền phấn khích cười, thuận tay nhéo má cô một cái.


- Em đang đánh dấu chủ quyền hả?


- Em thấy trên mạng nhiều đôi làm vậy, mà cũng đẹp ha.


Mộc Hạ Vy nhìn Lâm Hàn Phong một lượt, suy nghĩ gì đó rồi mang một chiếc bút lông cười tươi nhìn hắn.


- Lâm Hàn Phong, em tặng anh một chiếc đồng hồ nhé


Lâm Hàn Phong nghe giọng nói mềm mại của cô tâm cũng nhũn thành một vũng nước, hắn chấp thuận để mặc cô làm gì thì làm.
Mộc Hạ Vy cười đến vui vẻ, cô dùng bút lông vẽ vẽ lên tay hắn, một nét lại một nét. Lâm Hàn Phong có thể nhìn thấy rõ lông mi cong vút của cô, đôi mắt xanh hắt lên tia sáng như chứa đựng cả bầu trời, bầu trời của hắn. Mộc Hạ Vy vẽ xong liền nhe răng cười,phấn khích khoe thành quả của mình. Một chiếc đồng hồ với các đường nét xiêu vẹo, trông vô cùng buồn cười.


- Lâm Hàn Phong, thế nào? Có thích hay không?


Lâm Hàn Phong mặt méo xệch nhìn mấy nét vẽ trên tay, còn là vẽ bằng bút lông khó tẩy, miễn cưỡng cười một cái.


- Cua nhỏ làm gì cũng rất tuyệt.


Mộc Hạ Vy dùng hai tay kéo khóe miệng hắn lên làm thành một nụ cười.


- Anh cười giả quá đi mất.


Lương Anh Đào cùng Lam Cầm ngồi phía sau cắn hạt dưa không ngừng, nheo nheo mắt nhìn hai người nào đó đang rải cẩu lương khắp không gian này.


.............


Tất cả về tới trường Thánh Duy, hầu hết đều có xe riêng đến để đón về nhà. Mộc Hạ Vy ngáp ngáp một cái không chút nào giữ hình tượng của bản thân. Chắc giờ này tài xế cũng tới đón cô rồi. Lâm Hàn Phong sau thời gian đi chơi bời cùng cô thì cũng nhanh chóng phải trở lại công ty để xử lý công việc chất đống, trước khi tạm biệt hắn hôn nhẹ lên trán cô rồi hứa tối sẽ dẫn cô đi ăn.


Lưu Thủy Tinh cũng có chuyện cần phải xử lý nên cũng nhanh chóng trở về Lưu gia. Lâm Mặc thấy Mộc Hạ Vy đang đứng ngốc ngốc cạnh cây bạch dương ở cổng trường, chắc chắn là đang đợi tài xế riêng. Hắn gấp rút tiến đến muốn nói chuyện, từ hôm qua cô gặp hắn luôn lảng tránh, coi như không quen biết hắn. Hắn sao có thể chịu được như vậy?Lâm Mặc tiến đến nắm lấy cánh tay của Mộc Hạ Vy định kéo đi nhưng cô nhanh chóng gạt tay hẳn ra, cả khuôn mặt đều là một vẻ hững hờ.


- Lâm học trưởng, giữa ban ngày anh lôi lôi kéo kéo tôi có việc gì ?


- Tôi muốn nói chuyện với em.


- Giữa tôi và anh không có gì để nói cả.


Mộc Hạ Vy khoanh tay trước ngực kiêu ngạo nhìn hắn. Lâm Mặc sợ hãi thái độ lạnh nhạt này của cô, không muốn hắn không muốn.


- Em và Lâm Hàn Phong xác lập mối quan hệ sao?


- Ồ, có khả năng trong tương lai anh phải gọi tôi hai tiếng 'chị dâu' nha.


Mộc

Hạ Vy ngả ngớn cười đến xinh đẹp. Lâm Mặc hoảng sợ nắm chặt lấy bàn tay của cô. Hắn không muốn, rõ ràng hắn là người đến trước, rõ ràng hắn quen biết cô trước.


- Hạ Vy, tôi hôm đó thật sự không cố ý... Hạ Vy... cầu emm...cầu em đừng như vậy... đừng coi tôi là người dưng mà.


Lần này Lâm Mặc có vẻ dùng sức khá lớn nên Môc Hạ Vy khó thoát ra được bàn tay như kìm sắt, nắm chặt tay mình. Tên này có bệnh rồi. Phiền muốn chết. Đang khó chịu không biết làm gì thì cả người Mộc Hạ Vy được ôm lấy từ sau, Lâm Mặc bị một cánh tay đẩy mạnh ra. Mộc Hạ Vy ngước nhìn đối phương. Hạ Minh!!!???


Hạ Minh thay tài xế đến đón Mộc Hạ Vy ở trường, không ngờ đến nơi lại thấy có người lôi lôi kéo kéo cô, hắn có thể thấy trong thái độ của cô rất khó chịu. Hạ Minh nóng vội tiến đến giải vây. Mộc Hạ Vy đều khó chịu nhìn hai người họ, nhưng Hạ Minh so với Lâm Mặc có vẻ tốt hơn nhiều. Lâm Mặc cau mày nhìn cánh tay đang ôm lấy Mộc Hạ Vy.


- Anh là ai? Mau bỏ cô ấy ra.


- Tôi là ai sao? Là một người vô cùng thân với tiểu Vy. Còn anh, rõ ràng cô ấy đang rất khó chịu với anh, anh muốn làm gì cô ấy.


- Tôi với Hạ Vy đang có hiểu lầm, mong anh để cô ấy nói chuyện với tôi.


Mộc Hạ Vy nhìn Hạ Minh rồi lại quay sang nhìn Lâm Mặc. cô đã mệt gần chết rồi mà hai tên điên này còn điên điên khùng khùng ngồi đây đấu mắt với nhau sao. Mộc Hạ Vy vuốt trán một cái, lạnh lùng nhìn Lâm Mặc.


- Lâm Mặc, anh khiến tôi thấy thật phiền, tốt nhất cút xa tôi một chút. Tôi đi hướng đông thì anh hãy đi hướng tây, tôi đi hướng nam thì anh hãy đi hướng bắc, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Bởi vì.... tôi vô cùng chán ghét anh.


Lâm Mặc đứng ngây người, ôm lấy trái tim đang không ngừng rỉ máu đau đớn của mình, Mộc Hạ Vy sao em lại làm thế với tôi? Mộc Hạ Vy rốt cuộc thì em có bao nhiêu phần nhẫn tâm? Mộc Hạ Vy tôi lấy đâu tư cách để trách em?


Hạ Minh khinh bỉ nhìn Lâm Mặc, hắn nhanh chóng mở cửa xe cho cô vào rồi nhanh chóng cho xe lăn bánh.


Dưới tán cây bạch dương, một chàng trai cao lớn ngồi ôm lấy mặt. Ngăn cảm xúc của mình, ngăn nước mắt của mình nhưng những giọt nước mắt mặn chát vẫn rơi xuống nền đất lạnh lẽo, lạnh như trái tim người con gái đó....


.
.


Vote and cmt


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện