Chương 67
Mộc Hạ Vy tỉnh lại sau khi bụng đã reo lên vì đói, cả người tê nhức khiến cô nhíu mày bất mãn. Mộc Hạ Vy nhìn cánh tay đang ôm chặt cứng mình lại nhìn người đang ôm mình. Cuối cùng Mộc HẠ Vy đã nhớ ra tối qua đã xảy ra chuyện gì. Dù cố gắng bình tĩnh trấn an bản thân đến đâu thì Mộc Hạ Vy cũng không thể ngăn bản thân hoang mang được. Kẻ thù của cô ...
Sở Ngạo mơ màng vươn cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Mộc Hạ Vy, giọng nói mang chút lười biếng lại đầy quyến rũ.
- Mộc Mộc, đói rồi sao? Tôi kêu người mang đồ ăn vào nhé...
Mộc Hạ Vy phát hiện trên người chỉ mặc đồ lót liền hốt hoảng kéo chăn chui vào bên trong tạo thành một khối cầu mềm mại đáng yêu, Sở Ngạo không nhịn được cũng chui vào chăn tìm mặt Mộc Hạ Vy nhéo nhéo hai bên má non mềm.
- Ngại ngùng gì chứ...to nhỏ tôi đều thấy hết rồi.
Mộc Hạ Vy liền nhanh chóng bịp chặt miệng Sở Ngạo không cho hắn nói thêm điều gì. Mộc Hạ Vy tỏ vẻ bình thản tự nhiên nhưng hai bên tai đỏ rực lại bán đứng cô. Sở Ngạo cũng chỉ thuận theo im lặng xoa xoa lấy bụng nhỏ của Mộc Hạ Vy.
Cuối cùng cả hai thoát khỏi chiếc chăn, Mộc Hạ Vy vẫn một mực kéo chăn che đi cơ thể mình, Sở Ngạo liền ẫm Mộc Hạ Vy lên đi thẳng vào phòng tắm giúp cô vệ sinh cá nhân. Đoán chắc hôm qua hắn hung bạo vậy hôm nay cô khó mà đi lại được. Mộc Hạ Vy vùng vậy vô ích, chỉ khiến bản thân đau càng thêm đau, cô quyết định im lặng như thường ngày để Sở Ngạo tiếp tục hầu hạ mình, còn bản thân chỉ việc ngồi tận hưởng.
Dây xích một lần nữa lại khóa vào chân, Mộc Hạ Vy cũng mệt mỏi chẳng muốn để ý. Cô đói meo meo ngồi vào bàn ăn đã được chuẩn bị. Sở Ngạo cũng tắm rửa xong tiến lại ngồi cạnh Mộc Hạ Vy.
- Mộc Mộc, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em.
Mộc Hạ Vy im lặng ăn cháo bí đỏ, không để ý Sở Ngạo, lâu lâu khẽ cất tiếng khen đầu bếp nấu ăn ngon.
Sở Ngạo lấy từ trong túi quần một hộp nhung đỏ xinh đẹp, trực tiếp mở ra lấy một chiếc nhẫn có đính kim cương tinh xảo, từ từ đeo lên ngón áp út của Mộc Hạ Vy.
- Mộc Mộc, chúng ta kết hôn nhé...
Mộc Hạ Vy nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, đôi mắt xanh lưu ly thoáng qua tia ưu thương nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bất cần ban đầu.
- Nhẫn quá xấu...không thích.
- Vậy tôi liền đổi cái khác đẹp hơn, em thích kim cương hay ruby hay saphier...tôi liền kêu người đi làm..
Mộc Hạ Vy uống ngụm nước sau đó từ tốn lau miệng, tiện tay tháo chiếc nhẫn thả vào ly nước vừa uống.
- Vấn đề là ở người trao nhẫn...
Sở Ngạo bất động nhìn Mộc Hạ Vy vô tâm vô phế không chịu nhìn hắn lấy một cái, ngồi lên giường đọc sách. Sở Ngạo cười nhạt rồi lại lặng lẽ ra khỏi phòng, Mộc Hạ Vy nhìn thấy Sở Ngạo rời phòng mặt mày liền tái mét chạy vào nhà vệ sinh nôn khan...
.....
Mộc Hạ Vy buồn chán xem mấy bộ phim darma mình yêu thích trên chiếc tivi rộng lớn, cánh cửa gỗ lại nặng nề mở ra. Lần này không phải là Sở Ngạo mà là một thiếu nữ có mái tóc vàng xinh đẹp, Mộc Hạ Vy đơ một lúc cuối cùng cũng nhớ ra. Đây là thiếu nữ cô từng cứu ở nước C khỏi bọn dâm tặc, theo như Tiểu Tư nói thì thiếu nữ này là công chúa của nước S, Elysia Louise.
Tiểu Nhu từ cửa khẽ nhìn xung quanh mới dám đi vào, nàng ôm trong lòng một túi trái cây, cười vui vẻ chạy lại phía Mộc Hạ Vy đang lười nhác nằm trên giường xem tivi.
- Chị dâu...chị nhớ Tiểu Nhu không? Ngày trước chị đã cứu Tiểu Nhu một mạng đó.
- Cô nhóc, chị không phải chị dâu của nhóc. Không được gọi bậy.
Tiểu Nhu chỉ cười tít mắt hướng đến bên cạnh Mộc Hạ Vy ngồi xuống, vui vẻ giới thiệu. Đôi mắt thiếu nữ khi cười lên tựa như vầng trăng non vô cùng đáng yêu liền khiến Mộc Hạ Vy có hảo cảm không tệ. Đây cũng có thể chính là chìa khóa giúp Mộc Hạ Vy trốn thoát khỏi nơi này.
Tiểu Nhu nhìn xung quanh căn phòng có tất cả mọi thứ vô cùng hoa lệ, lại nhìn xuống sợi xích leng keng theo bước di chuyển của Mộc Hạ Vy có chút sửng sốt.
- Chị dâu, sao chị lại