Đã từng nghĩ rằng, tiến tới hôn nhân rồi sẽ là một kết thúc viên mãn nhất đối với cô.
Nhưng một người trước giờ luôn gặp xui xẻo như cô nào được may mắn như thế chứ?
Kết hôn được hơn 1 năm, cô mới phát hiện ra giới tính thật của chồng.
Cuộc hôn nhân nhạt nhẽo như có như không này chỉ là do bố mẹ anh cố tình sắp xếp, tất cả là để che đậy mọi sự thật bên trong mà thôi.
Mà bố mẹ cô cũng lo lắng cho tương lai của cô, bởi vì cô đã trượt đại học rồi, cho nên đã đồng ý liên hôn với gia đình anh.
Cuộc hôn nhân diễn ra nhanh chóng, vô vị.
Anh khó chịu, cô cũng khó chịu.
Bởi vì cả hai đều chịu sự sắp xếp của gia đình, nào có tình yêu màu hồng nào ở đây?
Suốt 1 năm làm vợ chồng với nhau, cô và anh không bao giờ ngủ chung phòng với nhau.
Nay biết được sự thật này, cô sốc lắm chứ.
Bởi vì cô nghĩ rằng, kết hôn rồi từ từ vun đắp tình cảm sau cũng được.
Anh đẹp trai xuất sắc như vậy, có thể với tới đã là điều may mắn nhất trong đời cô rồi.
Cô nào dám đòi hỏi thêm gì?
Việt Vũ Trì nhìn cô gái nhỏ trước mắt mình, áy náy vô cùng.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu cô chuyện này cả đời.
Anh có lỗi với cô, là anh phụ cô.
Nhưng đã đến lúc nên nói ra tất cả sự thật, có như vậy anh mới cảm thấy lòng mình than thản:
- Tiểu Ly, anh thực sự xin lỗi em.
Nhưng chúng ta không thể cứ tiếp tục thế này được.
Lạc Ly sau khi nghe tự mình Việt Vũ Trì thú nhận, cô thẫn thờ nãy giờ, không nói không rằng gì khiến cho anh vô cùng lo lắng.
Anh biết chuyện này đối với cô rất sốc, nhưng người anh yêu đã trở về rồi, anh và người ấy đã tiến tới cái kết hoàn mĩ, anh không thể tiếp tục lừa dối cô thêm.
Kết thúc với cô, cũng là sự giải thoát cho cả hai.
Cô hận anh cũng được, nhưng xin cô hãy thành toàn cho anh.
- Tiểu Ly!
Việt Vũ Trì lại khẽ lay người Lạc Ly, kiên nhẫn chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.
Lạc Ly lúc này mới hoàn hồn trở lại, cô thật không biết nên khóc hay nên cười, tình tiết hoang đường này thật sự đã đến với cô.
Đã từ lâu cô nghi ngờ anh, nhưng lại không đủ can đảm để hỏi anh.
Bây giờ chính miệng anh tự thừa nhận, cô muốn giả vờ điếc cũng không thể.
- Vũ Trì, vậy giờ anh muốn thế nào?
Lạc Ly cảm thấy, chuyện đã tới nước này rồi, cô sao cũng được.
Thật lòng thì cô và Việt Vũ Trì không có tình cảm với nhau, hôn nhân này chỉ vì hai gia đình sắp đặt từ trước mà thôi.
Mọi chuyện đến với cô quá hoang đường, cô nhất thời không biết nên phải làm thế nào, cho nên mới thẫn thờ nãy giờ.
Cô cũng không nghĩ tới việc sẽ hận anh, nếu như anh muốn kết thúc, cô sẵn sàng đón nhận.
Việt Vũ Trì nhìn Lạc Ly chằm chằm, chần chừ một chút, anh áy náy lên tiếng:
- Chúng ta ly hôn đi.
Lạc Ly đã sớm chuẩn bị tâm lý cho đề nghị ly hôn này của Việt Vũ Trì.
Cô không bất ngờ, cuối cùng chỉ bình thản gật đầu:
- Được.
Việt Vũ