Sự xuất hiện bất chợt của Mã Cơ khiến cho bầu không khí càng thêm ngượng ngùng, dù cho cậu ta đã đi rồi nhưng sắc mặt Hàn Mặc Vũ vẫn không tốt lên được chút nào.
Lạc Ly ngượng ngùng thoát khỏi Hàn Mặc Vũ, nhỏ giọng nói:
- Anh còn có việc bận mà, vậy nên em đi trước đây nha!
Đây là cơ hội để cho cô chạy trốn, cô không thể để vụt mất cơ hội này được.
Hơn nữa cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ anh giao cho, tới lúc cô tới nhận tiền thưởng rồi.
Sau đó, cô phải trốn chạy khỏi thành phố C này, trốn chạy khỏi tầm mắt của anh.
Chuyện xấu hổ như vậy, cô thật sự không còn can đảm để đối mặt với anh nữa.
Nhưng Hàn Mặc Vũ lại kéo lấy tay Lạc Ly, từ từ ôm lấy cô từ phía sau, thở dài:
- Lạc Ly, sao em cứ không chịu hiểu cho tâm ý của anh vậy?
Hàn Mặc Vũ nói một câu nửa chừng như vậy rồi im lặng, khiến cho trái tim Lạc Ly đập thình thịch vì hồi hộp.
Nhưng mà, anh nói vậy là có ý gì chứ, anh chẳng nói rõ ràng cho cô, thì sao cô biết được? Cô rất sợ, sợ tất cả chỉ là bản thân đang mơ mộng ảo tưởng mà thôi.
Lạc Ly lí trí đẩy Hàn Mặc Vũ ra, xoay người lại đối diện với anh, nhưng ánh mắt cô lại né tránh:
- Mặc Vũ, chuyện đêm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, chúng ta đều trưởng thành cả rồi, không cần thiết phải mang lí do này ra ràng buộc nhau.
Chúng ta chẳng là gì của nhau cả, anh cũng không thích em, cho nên em càng không dám ảo tưởng...!
Bả vai bỗng nhiên bị Hàn Mặc Vũ giữ chặt lại, anh ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, giọng điệu nghiêm túc vô cùng:
- Chúng ta chẳng là gì của nhau sao? Lạc Ly, lẽ nào em đã quên hồi nhỏ chúng ta từng hứa hẹn những gì rồi sao? Rõ ràng em nói lớn lên sẽ gả cho anh, thế mà khi anh tới nơi, em lại lấy chồng mất rồi.
Lạc Ly, em còn có thể vô tâm hơn nữa không vậy?
Khí thế của Hàn Mặc Vũ bừng bừng, khiến cho Lạc Ly hoang mang tột độ.
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, rồi lại cảm thấy như bản thân mình đang mơ.
Không chân thật chút nào hết, cô đang mơ ư?
Lạc Ly cứ nghĩ, Hàn Mặc Vũ đã quên sạch những chuyện của trước đây rồi.
Nhưng bây giờ nghe anh nói vậy, cô lại cảm thấy cõi lòng mình vui như nở hoa, cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Hàn Mặc Vũ thấy Lạc Ly mãi không nói gì, anh nhíu mày, quyết không chịu buông cô ra:
- Lạc Ly, anh thích em...!
Chụt!
Câu nói của Hàn Mặc Vũ vừa dứt, Lạc Ly đã lớn mật kiễng chân hôn lên môi anh một cái.
Được rồi, nghe được câu này của anh là cô yên tâm rồi.
Anh sinh ra vốn là của cô, cùng cô lớn lên, cùng cô trải qua biết bao nhiêu kỉ niệm dở khóc dở cười.
Đây vốn là điều hiển nhiên, anh là của cô, nhất định chỉ có thể là của cô.
Kể từ giờ phút này, cô sẽ không cho phép đám fan của anh đẩy thuyền lung tung tào lao nữa.
Cô cũng thích anh, thích rất nhiều.
Ban đầu khi gặp lại Hàn Mặc Vũ, Lạc Ly thật sự rất hoang mang lo sợ, luôn tìm cách trốn tránh anh.
Vì cô sợ rằng, anh không có tình cảm với cô, tất cả chỉ là