Quay trở lại thực tại, Lạc Ly vẫn cảm thấy xấu hổ vì tất cả những gì xảy ra vào đêm giao thừa năm ấy.
Lạc Ly chăm chú ngắm nhìn Hàn Mặc Vũ qua tivi, thở dài một cái.
Đáng ghét thật chứ, trong lúc hồi tưởng lại quá khứ cùng với ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, phía dưới của cô thế mà lại "ướt".
Chuyện đáng xấu hổ như vậy vẫn thường xuyên xảy ra với cô, kể từ khi cô bắt đầu lớn hơn một chút.
Nhưng cuộc hôn nhân như có như không đó như phá vỡ giấc mộng của cô, suốt 1 năm cô và Việt Vũ Trì không hề xảy ra thân mật với nhau, thậm chí số lần chạm nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, cô cũng có nhu cầu riêng của cô mà!
Những lần đó cô chỉ biết bất lực tự mình giải quyết, rồi lại cười nhạo chính bản thân mình mình.
Chồng của cô, thế mà lại là người đồng tính, cuối cùng rồi ly hôn cô.
20 tuổi cô mang tiếng đã có một đời chồng, cô biết vì chuyện này nhất định sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới tương lai của cô.
Nhưng những chuyện xảy ra đều không nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô thật sự không biết nên làm gì cả.
Lạc Ly tắt tivi bước vào bên trong phòng ngủ, đèn không thèm bật lên.
Cô rầu rĩ lấy từ trong vali ra một đồ vật, sau đó nhắm mắt lại, cầm đồ vật đó tiến về phía dưới.
...!
Tại một nơi khác...!
Căn phòng xa hoa rộng lớn nguy nga như chìm vào trong bóng tối, người ở trong đó cũng không thèm bật đèn lên.
Đây là khu biệt thự cao cấp xa xỉ nhất thành phố C, từ trên đây nhìn xuống thành phố phồn hoa rộng lớn, view rất đẹp.
Màn đêm buông xuống, cả thành phố trở nên rực rỡ lấp lánh, nhộn nhịp như không bao giờ ngừng nghỉ.
Hàn Mặc Vũ đứng trước cửa sổ lớn làm bằng kính, nhìn xuống phía dưới kia, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng không có chút cảm xúc.
Trên tay anh cầm một ly rượu vang, màu đỏ của rượu trông rất mê ly.
Đèn không bật, nhưng sự rực rỡ lấp lánh ngoài kia cũng đủ để chiếu sáng căn phòng rộng lớn mà lạnh lẽo.
Trí óc Hàn Mặc Vũ lại hiện về bóng dáng nhỏ bé như thiên thần ấy thêm một lần nữa, ánh mắt anh dần trở nên âm u, tối sầm lại.
Anh thở d ốc một hơi, sau đó giơ ly rượu vang lên, uống cạn.
Đã 6 năm trôi qua, anh chưa bao giờ nghĩ khi cô lớn lên lại trở nên xinh đẹp như vậy.
Thật sự là trong giây phút chạm mặt cô đó, anh đã lập tức bị cô thu hút, mê mẩn tới nỗi không muốn rời mắt.
Cô đã không còn là cô bé bướng bỉnh lì lợm khi xưa nữa.
Khoé môi Hàn Mặc Vũ lại cong lên, nhớ lại phần kí ức cuối cùng trước khi rời xa cô, lòng anh lại rạo rực.
Có trời mới biết lúc đó anh đã cố gắng kiềm chế cỡ nào, cố gắng để bản thân không bốc đồng mà tổn thương cô.
Cô còn nhỏ, đáng lẽ ra anh không nên làm vậy, dù cho cô có năn nỉ thế nào đi chăng nữa anh cũng không được phép mềm