Lạc Ly xin thề rằng, cô không hề biết người đàn ông mà mình cần xác nhận chính là Hàn Mặc Vũ.
Cô càng thề rằng, lúc này cô chỉ muốn lập tức chạy trốn đi mà thôi.
Nhưng lúc này cô thật sự bị anh giữ chặt lấy, đến cả nhúc nhích cũng không xong, đừng nói là đẩy anh ra được.
Với lại chút sức lực yếu ớt của cô đối với anh chỉ như trứng trọi đá mà thôi.
Câu hỏi của Hàn Mặc Vũ vang lên, Lạc Ly cảm thấy ấm ức quá mà.
Sao cái giọng điệu này nghe lại giống như ai đó vừa mới bắt được quả tang của một "tên trộm" trong nhà chứ?
- Tôi...tôi cũng đâu biết người đó lại là anh.
Lạc Ly lí nhí trong cổ họng, không dám quá lớn giọng vì sợ Hàn Mặc Vũ.
Tình huống này cô không thể không sợ được sao? Chuyện đêm giao thừa năm đó vẫn còn canh cánh trong lòng cô, khiến cho cô không dám đối mặt với anh.
Nếu mà biết trước là anh, có đánh chết cô cô cũng không tới.
Hàn Mặc Vũ nheo mắt lại, dường như không hài lòng với câu trả lời của Lạc Ly.
Anh siết chặt tay cô hơn, khiến cho cô đau đớn kêu ú ớ.
- Nếu như không phải tôi thì sao, cô tới đây làm gì? Hmm, bán thân?
Một người phụ nữ trang điểm xinh xắn và ăn mặc thật đẹp đứng trong phòng của một người đàn ông, lại vào đúng thời điểm trời tối, Hàn Mặc Vũ không còn nghĩ tới lí do nào khác ngoài lí do này.
Đáng chết, cô khó khăn tới nỗi phải đi bán thân sao? Hay là...chồng không đủ thoả mãn, thiếu thốn tới mức phải đi tìm đàn ông?
Lạc Ly nghe Hàn Mặc Vũ nói vậy thì giật nảy người, cô lập tức cuống cuồng xua tay giải thích:
- Thật sự không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là...à đúng rồi, là mẹ anh, bà ấy thuê tôi.
Chứ tôi thực sự không biết gì hết.
Anh...buông tay ra trước có được không, đau tay quá!
Nói tới câu cuối, Lạc Ly càng thêm ngập ngừng, giọng nhỏ lại hết mức.
Nhưng khoảng cách gần như vậy, Hàn Mặc Vũ đương nhiên nghe rõ câu nói của Lạc Ly.
Không hiểu sao khi nhìn thấy cô như vậy, lòng anh lại rạo rực đến lạ.
Không biết thứ cảm xúc gì đang dâng trào trong người mãnh liệt, nhưng anh cảm thấy bản thân đang bị dày vò tới mức muốn nổ tung.
Đáng chết, thực sự chịu không nổi rồi.
Hàn Mặc Vũ chưa từng nghĩ mình lại có ngày này.
Anh liền buông cô ra, để cho cô cách xa mình hơn một chút.
Nhưng khi nhìn thấy vết tím tái do bị anh siết quá chặt trên cổ tay cô, anh đột nhiên lại cảm thấy có lỗi, xót xa vô cùng.
Da thịt cô mềm mại như em bé, anh lại dùng nhiều lực siết chặt cổ tay cô như vậy, chắc cô đau lắm.
- Lạc Ly, em không biết giờ này bước vào phòng của đàn ông rất nguy hiểm sao?
Hàn Mặc Vũ cuối cùng cũng không thể bày ra cái mặt lạnh lùng như không có quen biết với Lạc Ly nữa, khẽ thở dài, mềm lòng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô lên xoa xoa một cách nhẹ nhàng.
Lạc Ly bất ngờ vì câu nói của anh, càng giật mình hơn nữa vì hành động dịu dàng của anh.
Đầu óc cô ong ong, hàng loạt nghi vấn không ngừng nhảy ra trong đầu.
Hàn Mặc Vũ còn nhớ tên của cô sao? À không, anh nhận ra cô sao? Nếu vậy thì chắc chắn anh vẫn còn nhớ chuyện đêm đó rồi.
Trời ơi, cô phải lập tức bỏ chạy thôi, không thể nán lại thêm được nữa.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Lạc Ly, nhưng cô còn chưa có cơ hội thực hiện thì đã bị câu nói như một gáo nước lạnh của Hàn Mặc Vũ phá vỡ hoàn toàn:
- Anh cũng không ngoại lệ.
Nếu em đã bước vào đây, đừng nghĩ tới việc bỏ chạy!
Ban đầu khi nhìn thấy Lạc