***
Bệnh viện Trung tâm Thành Phố
10 giờ tối
Nam y tá thấy người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở hành lang liền ngăn lại.
- Này anh, khu vực này không thể tùy tiện ra vào!
- Tôi đi thăm thân.
Anh nhìn hắn ta với ánh mắt nghi hoặc, ở tầng lầu này chỉ có một bệnh nhân, đã nhập viện ba ngày, ngoài người được gọi là sếp Vũ và vài tên vệ sĩ thì làm gì có ai khác đến.
- Tôi nghĩ anh nhầm nơi rồi, người thân anh nằm khoa nào?
- À...!à...!người thân...!ở khoa...
Giọng nói khàn đặc vang lên trong góc tối như thứ âm thanh quỷ dị.
Hắn chầm chậm xoay người, đôi mắt trắng dã nheo lại, nhìn lướt từ đầu đến chân anh.
Hắn đưa tay kéo mũ trùm đầu xuống, trên môi nở một nụ cười man rợ.
***
*Lộc cộc lộc cộc* tiếng bánh xe inox chạm lên mặt sàn.
Vệ sĩ đứng trước phòng bệnh Vip dang tay chặn chiếc xe đẩy y tế lại:
- Giờ này còn giao thuốc sao?
Nam y tá lặng lẽ lau nhẹ vài giọt mồ hôi trên trán.
Anh ta lấy từ túi ra một lọ thủy tinh chứa thứ dung dịch không màu:
- Khụ! Khụ! Tiêm một liều nữa là xong.
Người vệ sĩ khác đang ngồi gần đó nghiêng đầu nhìn vào bảng tên trên ngực áo blouse trắng, bất ngờ lên tiếng:
- Y tá Trần? Hôm nay cảm à? Anh đeo khẩu trang làm tôi không nhận ra.
- Khụ! Khụ! Khụ!
Y tá Trần gật đầu, ho mạnh thêm vài cái, đến lúc này họ mới mở của để anh đẩy xe vào còn dặn dò nếu có gì bất thường cứ gọi hai người bọn họ đợi ở ngoài.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, mảng tối trong phòng bao trùm lấy hắn, dưới lớp khẩu trang đôi môi thâm xì nhếch lên mãn nguyện:
- Y tá Trần của các người...!chết rồi!
***
*Reng reng reng*
Chiếc điện thoại trên bàn reo đến hồi chuông thứ ba Kha Vạn Vũ mới nhấc máy.
- Chào Kha Vạn tiên sinh, chắc cậu đoán được tôi là ai?
Giọng nói của người này rõ ràng đã qua xử lý, chắc chắn chẳng có ý đồ gì tốt, Kha Vạn Vũ bình thản thăm dò:
- Cứ cho là như vậy, nói xem, ông muốn gì nào? Tôi không có nhiều thời gian.
Đầu dây bên kia Ông chủ lớn bật cười ha hả, người trẻ bây giờ đều ngạo mạn vậy sao?
Bị Kha Vạn Vũ đốt tàu, cướp hàng uy tín của ông ta trong giới liền hạ vài bậc.
Dù không dám trực diện đối đầu nhưng cứ để anh nhởn nhơ như vậy, Ông chủ lớn nuốt không trôi cục tức này.
- Người của tôi báo về, lỡ tay giết chết "con mèo hoang" mà cậu nuôi trong bệnh viện, thân làm ông chủ không thể chối bỏ trách nhiệm...!Kha Vạn tiên sinh cậu nói thử xem, có thể không truy cứu mà nhận thành ý cầu hòa của tôi không?
Ông chủ lớn đắc ý, xuống tay người phụ nữ mà Kha Vạn Vũ cất công chăm bẩm, anh chắc sẽ phát điên lên thôi.
Đúng là một con cáo già, có già nhưng không có khôn.
Trái với dự đoán của ông ta, Kha Vạn Vũ một chút tức giận cũng không có, anh cười nhạt đáp lại, tâm thế rất bình thản:
- Chuyện cũng chẳng to tát gì, ông chủ lớn khách sáo rồi! Là hậu bối tôi cũng phải đảm bảo lễ nghi.
Từ nay về sau, kiến chơi với kiến, cá chơi với cá, chuyện này xem như hòa.
- Nếu không còn gì nữa thì hẹn ông khi khác, bây giờ...!tôi còn phải chăm nhiều mèo lắm.
"..."
- Sếp Vũ hư quá, người ta đeo tai thỏ mà cứ bắt kêu meo meo.
- Ư...!ư...!ưm nữa đi...!sâu nữa đi...
- Em chịu hết nổi rồi a...!ã...!ã...
Văng vẳng bên tai là thứ âm thanh ám dục, một lão già bất lực như Ông chủ lớn còn phải khó khăn nuốt nước bọt.
Ông ta tức điên, ném chiếc điện thoại vào tường vỡ vụn.
Ông chủ lớn không già đến đần độn, trong vài câu nói mà Kha Vạn Vũ đã dằn mặt ông cả ba chuyện.
Thứ nhất không được động đến địa bàn của hắn, thứ hai đem phụ nữ ra để chơi đùa với Kha Vạn Vũ là xem thường hắn rồi, căn bản hắn chẳng để tâm.
Thứ ba là muốn nhắc nhở ông biết thân biết phận.
Kha Vạn Vũ buông điện thoại xuống, gương mặt lóe tia giảo hoạt.
Anh đưa hai ngón tay day nhẹ thái dương, tâm hồn anh ngày ngày bị Diệp Mộng thanh tẩy, những lời khoái cảm kia giờ nghe thật chướng tai.
Duy Vĩ biết ý liền nháy mắt ra dấu cho ba cô gái nọ ra ngoài, mỗi người đều nhận một sấp tiền dày cộm.
- Anh Vĩ, lần sau ông chủ cần người