Diệp Mộng thật sự phẫn uất.
Giờ mới phát hiện mình bị lừa, có muộn lắm không? Cảm giác giống như bị lừa tình vậy, thật đáng ghét! Cũng may gạo vẫn còn là gạo, chưa nấu thành cơm.
Nghĩ tới cảnh tượng ban nãy cô thèm kiếm cái quần mà đội, không muốn sống nữa.
Da Diệp Mộng vừa trắng vừa mỏng, những nơi anh chạm qua đều đỏ ửng cả lên, trên hai bầu ngực mơn mởn còn in cả dấu tay.
Cô mặc vội chiếc áo của anh ban nãy, trước khi đóng sầm cửa lại còn hầm hầm nhìn gương mặt tiêu soái gợi đòn kia:
- Kha Vạn Vũ xem như anh giỏi!
- Dám lừa tôi!
***
- Diệp...
- Chị dâu...
Diệp Mộng nhìn thấy Tề Thái và Duy Vĩ liền ngại đến không ngóc đầu lên nổi, cô cắm mặt xuống đất lướt nhanh qua hai người họ như một cơn gió.
Đôi má hồng phồng lên giận dỗi, vừa đi vừa lầm bầm trách móc bản thân mình, cơ thể này của cô cũng thật biết hưởng thụ.
Diệp Mộng à, mày háo sắc quá rồi!
Chưa đầy 3 phút sau.
*Reng reng reng*
Còn dám gọi?
Nhìn cái tên được lưu sẵn trên màn hình điện thoại, Diệp Mộng lấy hơi lên, hét ra một tràng:
- Kha Vạn Vũ chết tiệt, tên khốn xấu xa bỉ ổi, hạ lưu mặt dày, vô liêm sỉ, lần sau tôi sẽ cắt luôn cái đó của anh, cho anh mất giống luôn!
"..."
- Nói cho anh biết: BÀ, ĐÂY, KHÔNG, THÈM, LÀM, BẠN, GÁI, CỦA, ANH, NỮA!
Hứ!
Mắng xong Diệp Mộng ấn liên tục vào nút đỏ trên màn hình điện thoại, kết thúc cuộc gọi cô thêm số của anh vào danh sách đen mới hả lòng hả dạ.
Bình tĩnh lại hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, cô kiêu kì hất mái tóc sang một bên.
Chỉ được 1 giây, Diệp Mộng bỗng đơ như tượng.
Trong thang máy còn có người...
Hai ông lão lớn tuổi ăn mặc sang trọng, sượng trân nép vào một góc.
- Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi ạ!
Cô liên tục cúi thấp đầu, khi nãy tâm trí đang bận nghĩ về chuyện xấu hổ kia mà không chú ý đến xung quanh.
*Khụ khụ*
Hai người đàn ông bối rối, liếc mắt nhìn nhau không biết mở lời thế nào liền che miệng ho khan.
- Không...!sao! Không sao!
*Ting*
Cửa thang máy mở ra xua tan bầu không khí ngượng ngùng, Diệp Mộng gần cửa nên bước ra trước, cô cúi đầu chào họ lần nữa rồi rời đi, ở nơi đông người cô giữ ý tứ hơn một chút.
- Quản gia Trương, ông có nghe con bé nói gì không?
- Dạ...!có!
Quản gia Trương thấy lo cho nòi giống nhà này.
Không rõ đại thiếu gia đã làm nên chuyện gì sai trái mà bị con gái người ta dọa cắt luôn chổ đó...!nghĩ thôi đã thấy đau dùm.
Những nếp nhăn trên gương mặt không giấu được vẻ sững sốt của Kha Vạn lão gia.
Từ đầu ông đã chú ý đến trang phục của Diệp Mộng.
Phía sau cổ áo vest đắt tiền mà cô mặc trên người có thêu hoa một chữ K màu vàng đồng, tuy nhỏ nhưng rất nổi bật.
Tất cả tây phục của Kha Vạn Vũ đều được thiết kế riêng như thế.
Kha Vạn lão gia rút chiếc khăn tay từ túi áo măng tô, lau đi vài vệt mồ hôi trên trán.
Cháu đích tôn của ông dù ngỗ nghịch thế nào ông cũng không nỡ giận, vậy mà nó bị cô gái trẻ kia mắng đến thảm, còn chê, không