Ai bảo là cho em về? Hôm nay em phải đi với anh, ông nội nói muốn gặp em.
Diệp Mộng được phen sửng sốt cô còn tưởng là mình nghe nhầm, đôi mắt mở to chớp chớp nhìn anh:
- Anh vừa mới nói gì cơ?
Anh gác cằm lên vai cô, vòng tay ôm lấy eo nhỏ, tâm thế rất tự nhiên mạch lạc trả lời:
- Ông nội của anh muốn chúng ta về nhà cùng ăn cơm tối.
- A không được, không được!
Diệp Mộng hoảng hồn đẩy anh ra.
- Kha Vạn Vũ anh nhìn em xem, em thế này còn ra thể thống gì nữa? Làm sao mà đi gặp người lớn được?
Tay chân cô cuống quýt cả lên, hạ ánh mắt nhìn lại mình từ trên xuống dưới.
Quần áo thì không tươm tất đã vậy thân thể chẳng khác nào con báo hoa.
Cổ, vai hay ngực đều đầy vết tích ám muội hồng hồng đỏ đỏ rất nóng mắt, nói không chừng vào đến cửa là bị đuổi về ngay.
Quan trọng hơn hết là cô chưa chuẩn bị tâm lý để gặp người nhà anh, bữa ăn tối này quá đột ngột rồi.
Kha Vạn Vũ cong môi cười, hoàn toàn không quan tâm đến lời Diệp Mộng nói, khiến tâm trí cô càng lúc càng rối bời, ánh mắt nhìn anh vô cùng khẩn thiết:
- Em không thể đi được, khi khác em sẽ đến thăm ông.
Bây giờ anh cho em về nhà trước đi!
- Diệp Mộng, nghe anh đừng căng thẳng, lát nữa đến Đào Viên anh sẽ mua quần áo mới cho em.
"Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng", anh vốn mồ côi từ nhỏ nên chúng ta chỉ cần gặp ông nội thôi mà!
Một tay anh ôm lấy nữa gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Mộng, ngón cái dịu dàng xoa xoa gò má hồng, bình tĩnh thuyết phục cô:
- Ông yêu thương anh nhất nghe tin anh có bạn gái đã rất vui, bây giờ đang ngồi ở nhà đợi em, em nỡ lòng từ chối sao?
Diệp Mộng cắn chặt môi, trong lòng đang đấu tranh dữ dội.
Anh đưa cô về ra mắt có phải thật sự đã tính đến chuyện lâu dài với cô không?
Hai người quen biết chưa lâu, tình yêu vừa mới chớm lỡ như...!lỡ như ông nội không thích cô thì phải làm sao?
Nhìn dáng vẻ thấp thỏm lo âu khác với ngày thường của Diệp Mộng, Kha Vạn Vũ bật cười trêu chọc cô:
- Ông nội anh đã lớn tuổi, răng chỉ còn vài cái...!không nhai được thịt người, em đừng sợ!
- Em không có sợ, anh đừng nói linh tinh nữa cho em suy nghĩ một chút đi!
- Được!
Kha Vạn Vũ rộng lượng gật đầu đồng ý nhưng miệng mồm vẫn cứ vu vơ:
- Ông nội đang đợi anh mang cháu dâu về chắc chưa ăn uống gì đâu.
- Dạ dày của ông vốn không được khỏe, để ông nhịn đói thêm vài tiếng anh nghĩ không phải vấn đề gì lớn.
Ở nhà có sẵn bác sĩ, cùng lắm thì đem ông đi viện thôi.
"..."
Mặc cho ánh mắt sắc lạnh của Diệp Mộng đang lườm như muốn cạp chết anh, Kha Vạn Vũ ung dung tựa người ra sau ghế, khoanh tay trước ngực mỉm cười với cô:
- Không làm phiền em suy nghĩ nữa, bây giờ mới hơn 6 giờ chiều, anh đợi được.
- Suy nghĩ cái đầu anh! Anh là đồ đểu!
Diệp Mộng vốn không thích bị bắt ép, nhưng lại nhẹ dạ cả tin nên thật sự rất lo lắng cho sức khỏe của ông nội.
Cô mang gương mặt cam chịu nhảy về ghế phụ ngồi bất động một chổ:
- Còn không đi mau, em đổi ý bây giờ!
- Anh biết rồi, lên đường thôi!
Kha Vạn Vũ len lén cười một mình, chu đáo lấy áo vest khoác lên người Diệp Mộng, nhanh chóng khởi động động cơ, lái xe ra khỏi hẻm núi.
Diệp Mộng ngồi thẳng lưng, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng về phía trước, khí thế anh dũng như sắp ra chiến trường đến nơi, dáng vẻ này chọc cười anh không ít.
***
Trời vừa chập tối đã bắt đầu đổ mưa, chiếc xe của họ dừng trước một tòa biệt thự nguy nga màu trắng, từ cổng lớn bên ngoài vào đến đây phải mất thêm 10 phút, cứ đi một đoạn lại thấy vệ sĩ dắt chó đi tuần, trên tay còn mang theo cả súng, đủ để biết chủ nhân nơi này thân phận rất không tầm thường.
Diệp Mộng khó khăn nuốt nước bọt, tay siết chặt giỏ hoa quả tươi ngon mà cô mua được trên đường, nghiêng đầu nhìn ra cửa kính, khung cảnh bên ngoài khiến cô sửng sốt không nói nên lời.
Biệt thự rất hoành tráng theo kiến trúc châu Âu, từng khu vực đều sáng rực ánh đèn.
Giữa sân còn có một đài phun nước được xây bằng đá cẩm thạch Carrara với bức tượng vị thần La Mã cao sừng sững đeo vòng nguyệt quế, cưỡi trên chiếc xe ngựa hình vỏ sò vô cùng sang trọng.
Hàng cây thảm cỏ xanh mướt bao trọn xung quanh, trải dài mãi đến khuất trong tầm mắt, rốt cuộc khuôn viên này phải rộng lớn đến mức nào cơ chứ?
Thậm chí cô còn tinh ý phát hiện ra bóng dáng một chiếc máy bay