***
Lạc Thanh Di vừa về đến cửa liền lên tiếng đuổi hai nữ hầu ở cùng đi, vẻ đắc ý hiện rõ trên gương mặt:
- Các cô sang phòng khác ngủ nhờ, đêm nay đại thiếu gia muốn tôi "phục vụ"...!lát nữa anh ấy sẽ ghé qua đây.
Hai người kia trố mắt kinh ngạc:
- Chính miệng đại thiếu gia nói với cô à?
- Tất nhiên rồi! Tôi hấp dẫn thế này, Kha Vạn Vũ cũng là đàn ông làm sao nhịn nổi?
Họ ngồi trên giường che miệng cười khúc khích, ngoại trừ lão gia và quản gia Trương tuổi cao sức yếu, Lạc Thanh Di đã ve vãn hết nam nhân trong cái nhà này rồi.
Bây giờ còn dám mộng tưởng xa vời như vậy.
Chẳng lẽ không biết mình không bằng một góc vị tiểu thư họ Diệp kia?
Đại thiếu gia từ trước đến nay chưa từng cho người khác sắc mặt tốt nhưng lại yêu thương, cưng chiều bạn gái hết mực, ai rảnh rỗi đêm hôm khuya khoắt đi "ăn vụng" với cô ta chứ?
- Các cô cười cái gì? Có ghen tị cũng đừng quá lộ liễu mà.
- Làm Diệp tiểu thư bị bỏng, còn muốn gian díu với bạn trai người ta, không phải cô cố tình hại cô ấy đó chứ?
- Đừng nói linh tinh! Bằng chứng đâu hả?
Chưa gì Lạc Thanh Di đã tru tréo lên, cặp mắt tô vẽ cầu kì trợn ngược, láo lia.
Đúng là cô ta có ý định làm bỏng mặt Diệp Mộng nhưng vẫn có cảm giác chưa kịp ra tay thì đã bị Tần Oanh Oanh xô một cái.
Bắt gặp thái độ thấp thỏm kia nữ hầu còn lại trong phòng nhếch môi khinh bỉ:
- Chổ chị em với nhau chúng tôi thật lòng khuyên cô một câu, đừng mơ mộng hảo huyền nữa.
Trèo càng cao té càng đau, vóc dáng này của cô mà té...!không chừng gây động đất đó!
- Được...!được lắm! Tôi có ảo tưởng hay không đợi anh ấy đến thì các người sẽ biết.
Khôn hồn thì cút mau đi.
Cô ta tức tối chỉ tay điểm mặt họ, trước khi vào tắm gội còn lườm nguýt thêm một lần:
- Khi tôi lên làm thiếu phu nhân, việc đầu tiên là cho các cô đi dọn phân ngựa.
Hứ!
Thân thể đầy silicon liên tục uốn éo dưới vòi hoa sen, nghĩ đến việc chỉ giở một chút thủ đoạn liền có thể quyến rũ được cháu đích tôn nhà hào môn, Lạc Thanh Di vô cùng mãn nguyện.
Lũ người ngốc nghếch ngoài kia không ngừng đồn thổi Kha Vạn Vũ lạnh lùng, tàn nhẫn có chổ nào giống đâu chứ?
***
Trong số quần áo mà Kha Vạn Vũ mua, Diệp Mộng tìm được một bộ váy ngủ, lúc lôi từng món ra khỏi hộp, mặt cô từ trắng chuyển sang hồng, đến khi thấy chiếc quần chip lọt khe siêu nhỏ thì đã đỏ như quả cà chua chín.
Chết tiệt!
Dây nhợ lằng nhằng nối với ba mảnh vải vô dụng, cả bộ vò lại chỉ bằng một nắm tay thôi, không biết có che được cái gì không nữa.
Đã thế chiếc áo choàng bên ngoài còn vô dụng hơn, nó hoàn toàn trong suốt.
Đây chắc chắn là chủ ý của tên quỷ háo sắc kia!
Hết nói nổi!
Diệp Mộng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, cô đành khóa cửa cẩn thận, xách theo mấy mảnh vải vụn đó nhích chân từng bước một vào phòng tắm, miệng vẫn không ngừng mắng chửi:
- Kha Vạn Vũ khốn kiếp! Em có điên mới ngủ cùng giường với anh.
***
Kha Vạn lão gia không còn hứng thú chơi cờ nên đã lên lầu nghỉ ngơi từ sớm, chuyện trong nhà để mặc Kha Vạn Vũ tùy ý xử lý bởi ông biết cháu ông không phải kẻ hồ đồ.
Kha Vạn Vũ ngồi ở phòng trà liên tục hắc xì vài cái, anh đưa tay ấn nhẹ hai bên cánh mũi, chẳng lẽ mới xa nhau một chút Diệp Mộng đã nhớ anh rồi?
Đúng là qua vài phút sau liền nhận được tin nhắn:
Tên quỷ háo sắc, em không thể nào mà trống trơn đi ngủ được, mượn tạm cái áo này của anh nha!
Nhìn bức ảnh Diệp Mộng đứng trước gương, điện thoại che đi một nữa gương mặt xinh đẹp, chiếc áo sơ mi trắng to tướng còn nguyên trên móc được cô ướm sát vào người, ánh mắt anh sáng rực hai ngón tay cố kéo màn hình, phóng to hết cỡ xem có phải Diệp Mộng đang mặc bộ nội y anh đã cất công chuẩn bị hay không.
Quản gia Trương nhìn thấy tâm trạng đại thiếu gia vui vẻ nên tranh thủ nói giúp Lạc Thanh Di mấy câu:
- Đại thiếu gia à, Lạc Thanh Di mới vào làm chưa rõ phép tắc, cử chỉ hành động tuy không đúng chuẩn mực nhưng bình thường cũng rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện...
Nghe đến đây gương mặt anh tuấn đang tràn đầy sắc xuân dần trở nên u ám.
Kha Vạn Vũ liếc mắt nhìn điện thoại thêm lần nữa, miếng băng gạc màu trắng lấp ló trên đùi Diệp Mộng khiến lửa giận trong anh bùng lên, từng câu thốt ra đều sặc mùi nguy hiểm:
- Vào làm chưa lâu đã không an phận, đến khi cắm rễ, mọc sừng ở đây cô ta sẽ leo lên đầu từng người mà ngồi.
- Trước mắt tôi còn dám bày ra mưu ma chước quỷ, bạn gái tôi mới đến nữa ngày đã phải chịu thiệt thòi.
Sau này cô ấy trở thành Kha Vạn thiếu phu nhân làm sao sống yên ổn với một đám người hầu bẩn tính?
- Gọi Hạ Huy, Tiền Viễn vào đây ngay!
Quản gia Trương nghe thấy hai cái tên Hạ Huy, Tiền Viễn liền vô cùng bất an.
Bọn họ do Kha Vạn Vũ đích thân tuyển chọn mang về Nam Trà, chỉ đợi lệnh của đại thiếu gia, một khi ra tay tuyệt đối không nhân nhượng.
Ông chầm chậm lau mồ hôi trên trán, tình hình này e rằng chính ông cũng không giúp nổi Lạc Thanh Di, chỉ còn cách cầu cứu Diệp Mộng:
- Đại thiếu gia bớt giận, hay là tôi lên xem Diệp tiểu thư như thế nào rồi, sẵn tiện hỏi cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
*Choang*
- Để yên cho cô ấy nghỉ ngơi!
Hai đầu mày của Kha Vạn Vũ ép sát vào nhau, tách trà va chạm mạnh với mặt bàn liền