Sòng bạc Sandos
- Gọi tôi đến đây ngắm cậu làm việc à?
- Tất nhiên không phải!
Hai mắt hai tay Kha Vạn Vũ đều dính chặt vào chiếc laptop, để mặc gã đàn ông có vẻ ngoài bụi bặm phong trần nằm vắt vẻo trên ghế sopha.
Anh trầm giọng hỏi:
- 8 năm trước ở Cao Hùng, có một cô bé xả thân cứu tôi, nhớ không? Tôi cầm cự đến khi nhìn thấy các cậu liền mất đi ý thức, sau đó thì cô bé ấy đã xảy ra chuyện gì?
- Chết rồi còn đâu?
Cố Hy Lai lười biếng ngồi dậy, đưa cánh tay cơ bắp đầy hình xăm ra phía sau gáy vặn cổ vài cái kêu răng rắc, điệu bộ và cả gương mặt đều lạnh nhạt:
- Con bé đó có lẽ bị thương nặng hơn cậu, người thì gầy nhom mà máu tuôn ra xối xả, nhiều đến nổi hòa với nước mưa nhuộm đỏ cả một đoạn đường.
Nó nằm úp mặt xuống đất, tôi lật lên kiểm tra thấy không còn thở nên mới vứt lại.
Sau khi cậu tỉnh thì liên tục hỏi, tôi nhớ đã nói hết rồi mà?
Ngón tay đang lướt phím của Kha Vạn Vũ chợt dừng giữa không trung, trái tim anh nhói lên một cái, biểu cảm tiếc nuối, thương xót ngập tràn trong ánh mắt.
Thật sự chết rồi sao?
Vạn Vũ vẫn nhớ như in từng lời Cố Hy Lai nói năm xưa, chỉ là những vết sẹo của Diệp Mộng cứ thôi thúc anh, khiến anh ấp ủ hi vọng mong manh nào đó.
Là cô ấy cũng tốt, nếu không phải cũng không ảnh hưởng đến tình yêu anh dành cho cô.
Cố Hy Lai bắt gặp vẻ trầm tư kia không nén được tiếng thở dài.
Là con trai của kẻ đứng đầu bang hội số 1 Đài Loan, ngày ngày chứng kiến các cuộc thanh trừng, giết chóc, vốn dĩ cái chết đối với Hy Lai nhẹ tựa lông hồng.
Dù vậy, có mấy ai biết hắn lại là người đa sầu đa cảm.
Đôi bàn tay hắn sớm đã bị vấy bẩn nhưng tuyệt nhiên chưa từng động chạm đến phụ nữ và trẻ em vì thế mà cảnh tượng đêm đó đã ám ảnh hắn suốt một khoảng thời gian rất dài.
Ngồi trong xe hơi hắn nhìn thấy cô bé với tấm lưng nhuốm đầy máu kiên cường đỡ một gã đàn ông cao to gấp đôi mình trốn chạy dưới cơn mưa tầm tã, chợt tiếng súng vang lên lẫn theo sấm chớp đùng đoàng xé toang một góc trời rồi tấm thân bé nhỏ ấy từ từ đổ gục xuống...!
Nếu năm đó hắn nhanh hơn một bước có lẽ đã kịp cứu cả 2 mạng người.
Nghĩ thử nếu cô bé ấy còn sống chắc bây giờ đã trở thành một thiếu nữ nói không chừng cũng rất xinh đẹp, mạnh mẽ gan dạ thì có thừa.
Căn phòng bỗng im ắng, tiếng đồng hồ treo tường tích tắc cũng trở nên ồn ào, Hy Lai không chịu được sự ngột ngạt như thế liền lớn tiếng quát:
- Mẹ nó! Chuyện xưa lắc xưa lơ nhắc lại làm gì? Người như cậu cũng biết dằn vặt à? Nếu vậy thì lúc nào rảnh ghé qua cắm cho con bé mấy cây nhang đi.
Nhưng mà khoan đã, không lẽ cậu gọi một thằng trăm công nghìn việc qua đây chỉ để hỏi đúng 1 câu thôi đó hả?
- Ừ...!giờ cậu về được rồi!
"..."
Hôm đó...!Cố Hy Lai chửi thề đến mỏi cả miệng, cơm ăn từ sáng sớm cũng muốn phun hết ra.
Hắn tức tưởi mà không làm gì được, ngậm ngùi nhấc mông đi về chờ cơ hội trả đũa thằng bạn trời đánh.
Sau khi Hy Lai rời khỏi, Vạn Vũ cũng còn bao nhiêu là việc.
***
- Sếp Vũ!
Kha Vạn Vũ đẩy cửa bước vào, mấy chục người đồng loạt cúi đầu, lên tiếng chào hỏi.
- Phóng to hình ảnh bàn Sicbo số 6!
- Dạ sếp!
Mỗi khi sếp của họ xuất hiện ở phòng giám sát trực tuyến đồng nghĩa với việc sòng bạc phát sinh vài chuyện không hay.
Bao quanh căn phòng là hàng trăm trang thiết bị tinh vi hiện đại kết nối trực tiếp với hệ thống gần 1000 camera giám sát, hơn một nữa số đó là camera ẩn.
Tất cả được lắp đặt ở mọi ngóc ngách của tòa nhà, đến một con muỗi bay ngang cũng không để lọt vậy mà lúc này có kẻ dám giở trò.
Vạn Vũ ngồi xuống ghế, đôi chân dài vắt chéo lên chiếc bàn chữ nhật, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng:
- Đây là Dealer mà các cậu nói?1
- Dạ đúng!
Phạm Thiên gật đầu, ngón trỏ lập tức