Diệp gia
- Thái Văn Quân chó chết, đừng để tôi gặp lại anh.
Thấy ở đâu là tôi giết ở đó!
Diệp Lạc nằm cuộn chăn trên giường, giãy đành đạch như con cá mắc lưới.
- Nhỏ tiếng thôi, con bình tĩnh lại đi! Đừng để lão già ngoài kia nghe thấy.
- Còn chuyện đó...
Liễu Mị Thanh ái ngại nhìn Diệp Lạc.
- Con không định cứu thằng phế vật đó thật chứ?
- Con làm gì ngu tới mức tìm người về chia chát chút tài sản cỏn con này, mà cũng chưa chắc tủy con phù hợp với Diệp Tiêu Khải.
Diệp Lạc "hứ" một cái.
Diệp gia vốn trọng nam khinh nữ Diệp Tiêu Khải sinh ra đã mang bệnh trong người, bác sĩ nói cậu ta chẳng sống được lâu nên mẹ con họ bị Diệp Cẩn Huy ruồng bỏ.
Chẳng bao lâu, ông ta cưới Liễu Mị Thanh rồi sinh Diệp Lạc.
Dù không thích con gái nhưng sau một tai nạn Diệp Cẩn Huy trở nên vô sinh, vì thế mà mẹ con Diệp Lạc tác oai tác quái trong nhà.
Diệp Cẩn Huy vốn đã đi bệnh viện kiểm tra tủy rồi nhưng tiếc là không được.
***
Phố cổ Vạn Phúc
Diệp Mộng lạc lõng giữa màn đêm tĩnh mịch, cả quãng đường dài chỉ có chiếc bóng cô đơn của cô, bước chân mỗi lúc một nặng trĩu, sâu thẳm trong lòng không ngừng gợi nhớ về mối tình đầu đã tốn nhiều nước mắt.
Ngay lúc này đây, lúc cô cần anh nhất...!anh ở đâu?
Từ ngày nhìn thấy Lục Hiển tay trong tay với một cô gái xinh đẹp bước ra từ cửa hàng áo cưới sang trọng nhất thành phố, anh để lại cho cô một ánh mắt xa lạ, chẳng nói chẳng rằng cứ thế biến mất khỏi cuộc đời cô.
Từng mảnh ký ức của một năm hạnh phúc giờ như sóng vỗ trong lòng, mọi khoảnh khắc đều đang nhấn chìm sự cố gắng của cô.
Lục Hiển, em mệt lắm! Thật sự rất mệt mỏi!
Em đã hứa không nhớ về anh nữa nhưng con phố này đâu đâu cũng là bóng dáng của anh.
Xin đừng để em gặp lại anh lúc này...!em đang yếu đuối sợ không kiềm lòng được mà sẽ chạy đến ôm lấy anh.
Thân phận giữa hai người từ đầu quá cách biệt, chuyện chia xa có lẽ là sớm muộn thôi.
Diệp Mộng cứ nghĩ mình sẽ ổn nhưng không ngờ, trái tim cô thật sự vỡ vụn rồi.
Ánh đèn từ đằng xa rọi tới, Diệp Mộng liền nhanh tay lau đi nước mắt còn đẫm trên mi, cô không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng thảm thương này.
- A Hào! Mày xem kìa!
Chiếc xe tải lớn di chuyển chậm lại, hai gã đàn ông nháy mắt nhìn nhau cười gian xảo.
Đêm hôm khuya khoắt lại bắt gặp "hàng" ngon trên đường, một gã kéo tấm rèm nhìn vào thùng xe mà cất giọng lưu manh:
- Để bọn anh tìm thêm bạn cho các em, ngoan ngoãn đợi một chút nhé!
Sáu cô gái phía sau nghe thấy chỉ biết ú ớ, hoảng loạn, tất cả đều bị bịt mắt, bịt miệng, trói cả tay chân.
Diệp Mộng liếc mắt nhìn sang bên kia đường, chiếc xe kia cứ rề rà không đi cũng không có ý định dừng lại, cặp mắt sáng rực của gã tài xế dường như hướng về phía cô.
Không có biển số?
Linh cảm chẳng lành Diệp Mộng liền cảnh giác, chỉ còn 500 mét nữa là có thể rẽ về nhà, cô vờ bình thản đi sát vào vỉa hè bên trong rồi dùng hết tốc lực bỏ chạy.
Đơn hàng lần này đúng lúc còn thiếu một em, bọn chúng đang không biết nói làm sao với ông chủ lớn thì "mỡ dâng đến miệng".
Gã buôn người không chần chừ nữa mà cho xe lao thẳng về phía Diệp Mộng.
Chết tiệt! Không kịp rồi.
*Brừm brừm brừm*
Tiếng động cơ rất lớn, Diệp Mộng vừa xoay đầu nhìn liền bị thứ ánh sáng trắng xóa làm choáng ngộp, cô chỉ kịp đưa tay lên che mắt rồi mất thăng bằng ngã nhào ra đường.
Gả tên A Hào ngồi ở ghế phụ liền nhảy xuống, hả hê tiến lại gần ôm ngang bụng xốc người cô dậy.
- Chạy đâu cho thoát hả...
*Bụp*
Gã vừa mở miệng liền lãnh ngay một cùi chỏ, má phải trượt một đường dài gần tới mang