Chuyển ngữ: NDLinh
Biên tập: Xiaoxin
Mùa đông giá rét đến gần, cuộc thi đề cử cuối năm còn chưa đến một tháng nữa là chính thức diễn ra.
Học phí năm đầu của Emeralda thì Khương Vũ đã để dành đủ rồi.
Cho nên khoảng thời gian tiếp theo cô dành toàn bộ sức lực vào việc tập múa.
Lần này, cho dù như thế nào, cô nhất định phải vào được Esmeralda.
Trung tâm dạy múa Linh Tước có tổng cộng có 5 lớp, mỗi lớp chọn ra một học sinh ưu tú nhất tham gia cuộc thi đề cử cuối năm.
“Nghe nói Esmeralda đợt này không giới hạn số người.”
Học sinh trong lớp múa nói khẽ với Khương Vũ: “Có thể 5 người đều được vào, hoặc có thể không ai được chọn.
Vậy mới ác.”
Khương Vũ biết, trong năm người chọn ra một người xuất sắc nhất.
Nói trắng ra là chỉ có 1/5 cơ hội để được chọn.
Nhưng trên thực tế, lúc các giáo viên lựa chọn các học sinh trong lớp múa thường sẽ không nói rõ sẽ có bao nhiêu người được chọn.
Mà họ sẽ tìm ra những người mà họ ưng ý nhất.
Vả lại, cô cũng nghe nói người ở Bắc thành ít lắm cũng phải có đến mấy trăm người học múa ba-lê.
Cô còn được biết các giáo viên Esmeralda chỉ xem phần biểu diễn một lần duy nhất rồi chọn ra ba người có năng lực nhất.
Hơn cả trăm, cả nghìn người mà chỉ chọn lấy 3 người.
Điều này cho thấy được sự cạnh tranh vô cùng kịch liệt đến từ cuộc thi.
“Lớp múa chúng ta chắc là ngay cả một người cũng không vào được.”
Một cô gái tóc đuôi ngựa đang ép chân nói: “Các giáo viên ở Esmeralda yêu cầu rất cao.
Cái họ cần là trình độ có thể tham gia giải đấu toàn quốc ngay.
Hơn nữa còn là kiểu phải lấy được giải nhất.
Ở trường của chúng ta làm gì mà có người giỏi đến vậy.”
Một bạn nữ tóc ngắn khác cũng nói: “Những người khác đa phần đều là cần cù bù siêng năng.
Nhưng Phạm Đan Khê chắc chắn sẽ được chọn.”
Phạm Đan Khê là người ưu tú nhất ở trường dạy múa Linh Tước, cũng là cô gái có thiên bẩm.
Từ năm 7 tuổi cô ta đã bắt đầu học ba-lê và lấy được vô số giải thưởng thi đấu cấp tỉnh.
Thậm chí là cấp quốc gia.
Đồng thời, cô ta cũng là cô gái ở Linh Tước có hoàn cảnh gia đình tốt nhất.
Trước đây, Khương Vũ nghe Trần Vi nói bức ảnh đôi giày ba-lê Elita của Bộ Đàn Yên có giá trị hàng nghìn đô la… là của nhà họ Phạm ở Bắc Thành.
Khương Vũ không quan tâm đến việc người khác có được chọn hay không.
Cô chỉ cần bản thân mình phát huy hết năng lực trong cuộc thi để lọt được vào ‘mắt xanh’ các giáo viên ở Esmeralda.
Để phục vụ cho các buổi luyện tập, bên phía trường dạy múa đã cử ra những giáo viên có chuyên môn nhất để hướng dẫn các động tác, tư thế cho học sinh của trường.
Tất nhiên là những vị giáo viên này chỉ tập trung vào mỗi mình Phạm Đan Khê, tỉ mỉ chỉ dẫn cho cô ta từng động tác, gần như là đặt toàn bộ hy vọng lên người cô ta.
Còn những bạn học sinh khác, họ cảm thấy chẳng cần quan tâm gì nhiều.
Thực ra, như vậy cũng rất bình thường.
Nhà họ Phạm ở Bắc Thành nổi tiếng là gia đình giàu có, nên Phạm Đam Khê là học sinh nhận được nhiều quan tâm của giáo viên nhất ở trường dạy múa Linh Tước cũng là chuyện thường tình.
Kì này, nếu trường dạy múa Linh Tước có một học sinh được vào Esmeralda, thì không ai khác ngoài Phạm Đan Khê
Năng lực của Phạm Đan Khê rất tốt, một đoạn Grand Jete giạng thẳng chân trên không trung thật đẹp đã giành được sự vỗ tay nhiệt liệt từ các bạn học và giáo viên.
Phạm Đan Khê hài lòng mỉm cười, nhận lấy khăn mặt Ngô Tư Lâm đưa cho: “Cảm ơn cậu, Tư Lâm.”
Ngô Tư Lâm lớn giọng nịnh nọt cô ta: “Đan Khê, cậu giỏi quá đi mất.
Giỏi cỡ cậu thì mới đủ tư cách vào Esmeralda.”
Phạm Đan Khê lau mồ hôi ở tóc mai, khó hiểu hỏi cô ta: “Vậy là cậu không vào sao?”
Nhắc đến chuyện này, Ngô Tư Lâm nghiến răng, không cam lòng liếc về phía Khương Vũ.
Khi ấy, Khương Vũ may mắn nên giành được vị trí đầu bảng của cô ta rồi đá cô ta ra khỏi cuộc thi tuyển chọn cuối cùng.
Phạm Đan Khê nhìn theo ánh mắt Ngô Tư Lâm, thấy Khương Vũ đang tập luyện tư thế con hạc ở góc lớp.
Đường nét khuôn mặt của cô trong veo, đôi mắt xếch hẹp và dài, làn da trắng nõn nà.
Dáng người của cô rất đẹp, bất kể là vai, lưng hay là chân.
Cơ và xương cân xứng, vòng eo thon gọn.
Gần như không tìm được khuyết điểm nào.
Cô là người trầm tính, không phô trương cho nên Phạm Đan Khê không biết ở trung tâm dạy múa Linh Tước lại có cô gái tuyệt sắc đến như vậy.
Cuối giờ học, các bạn học đều vây quanh Phạm Đan Khê, nhờ cô ta hướng dẫn những động tác mà cô ta đã thực hiện.
Chỉ riêng Khương Vũ là một mình một góc tự tập luyện.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô nghiêm túc, trong lòng Phạm Đan Khê nảy sinh chút ghen ghét.
Chẳng lẽ, con nhỏ này cho rằng bản thân có cơ hội cạnh tranh với cô ta sao?
Nực cười.
Phạm Đan Khê khó chịu trong lòng.
Thế là cô ta lại thể hiện tài năng xuất chúng hơn người của mình bằng cách múa một đoạn xoay mũi chân với tốc độ cao, khiến cho các bạn và giáo viên xung quanh nhao nhao vỗ tay ___
“Phạm Đan Khê, cậu giỏi quá.”
“Mình cược, giáo viên ở Esmeralda mà nhìn thấy cậu, thể nào cũng bị cậu thuyết phục.”
“Cậu đúng là sống vì ba-lê, nữ hoàng của ba-lê tương lai chắc chắn là cậu!”
“Đương nhiên rồi, Đan Khê vì buổi diễn tập này mà đã không ăn hai ngày rồi.
Nghị lực như vậy thì ai có thể làm được, dù sao thì tớ cũng không làm được”
………….
Phạm Đan Khê đắc ý nghiêng đầu, thoáng nhìn Khương Vũ.
Cô đương nhiên cũng bị Phạm Đan Khê thu hút sự chú ý.
Cô dừng lại động tác đang thực hiện, dùng khăn lau mặt rồi quan sát dáng múa của Phạm Đan Khê.
Thấy thế, Phạm Đan Khê cao giọng nói: “Khương Vũ, cậu có thể đánh giá động tác của tớ được không.”
Theo tiếng đặt câu hỏi của cô ta, tất cả ánh nhìn của mọi người đều hướng về Khương Vũ.
Khương Vũ của mọi ngày giống như không khí trong lớp.
Tất nhiên là không thể nào giống với “ngôi sao” Phạm Đan Khê, ấy vậy mà Phạm Đan Khê lại chủ động cue cô.
Khương Vũ lịch sự đáp lại: “Cậu múa đẹp lắm.”
Ngô Tư Lâm khoanh tay, chế giễu: “Nói như cậu thì ai cũng nghĩ Đan Khê không biết mình múa đẹp hơn ai kia nhiều.”
Phạm Đan Khê thoáng nhìn Ngô Tư Lâm: “Mình biết, kỹ thuật của mình còn chưa đến mức hoàn hảo.”
“Đan Khê, cậu yêu cầu bản thân quá cao rồi.
Cậu đã là người múa tốt nhất ở đây rồi, ngay cả giáo viên cũng toàn khen cậu.” Ánh mắt Ngô Tư Lâm khinh miệt nhìn Khương Vũ: “Hơn nữa, cậu ấy xuất thân nghèo hèn, sao có thể hiểu được những động tác mang tính chuyên nghiệp được chứ?”
“Mình hy vọng mọi người có thể bình đẳng giao lưu, vậy nên mới hỏi Khương Vũ.” Phạm Đan Khê chính nghĩa nói: “Mình cũng mong có thể nghe được những nhận xét khác của mọi người.”
“Đan Khê, cậu đúng là quá khiêm nhường rồi.”
“Múa đẹp như vậy, tính tình còn khiêm nhường như thế.
Khó mà tìm được ai như cậu ấy.”
Mọi người đều thổi phồng Phạm Đan Khê lên chín tầng mây xanh.
Nhưng Khương Vũ là người được sống lại thêm một lần nữa, nên cô vô cùng hiểu rõ con người của Phạm Đan Khê.
Cô ta từ bé đã được bố mẹ nuông chiều và lớn lên trong sự tán thưởng của các thầy cô nên đã quen xem mình là trung tâm.
Vì thế mà tính cách vô cùng tự cao tự đại.
Không những thế, cô ta không cho phép ai có thể cướp đi vị trí dẫn đầu của mình.
Vì vậy, việc Phạm Đan Khê hỏi Khương Vũ, làm gì có chuyện mà giao lưu bình đẳng.
Cô ta vốn dĩ là muốn cô xấu mặt.
Quá trình