Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chạy Đâu Cho Thoát


trước sau



Hôm nay là 30 Tết, nhưng hai mẹ con Khương Vũ lại không cần chuẩn bị bữa cơm giao thừa vì họ đã nhận lời mời của Tạ Uyên vào tối nay.

Khương Mạn Y có thời gian rỗi vào buổi chiều nên quyết định làm thêm hai giờ ở cơ sở massage.
Khương Vũ vào trường nghệ thuật Esmeralda thì không khác nào phải đốt tiền.

Mặc dù học phí được miễn, nhưng học sinh vào được Esmeralda thì không giàu thì sang.
Khương Mạn Y không muốn Khương Vũ thiệt thòi về phương diện kinh tế nên bà phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn nữa.
Khương Vũ về nhà rửa mặt, chải đầu, thay quần áo.

Cô mặc chiếc áo bông màu trắng hồng, khoan thai thắt bím tóc, sau đó khoác túi đến cơ sở tìm mẹ.
Khương Mạn Y xong việc là đã hơn sáu giờ.

Trước đó, Tạ Uyên đã gọi điện thúc giục mấy lần.
Khương Mạn Y không nhịn được nhận điện thoại: “Hối cái gì mà hối, tôi còn phải làm việc!”.

Truyện Đam Mỹ
Tạ Uyên sợ bà đổi ý, “Còn bao lâu bà mới tan làm?”
“Tí nữa, không phải ông nói mình cũng phải làm thêm giờ sao?”
“Tôi không làm thêm giờ.

Tôi nói vậy chỉ là muốn tỏ vẻ đáng thương với con gái mình thôi.”
Khương Mạn Y: …
Ông lớn gì kì vậy.

Phải là tên vô công rỗi nghề mới đúng!
Tạ Uyên: “Bây giờ tôi cho tài xế đến cơ sở đón cô.”
“Không được! Này! Này!”
Tạ Uyên đã cúp điện thoại.
Khương Mạn Y tranh thủ thay đồng phục làm việc ra.

Sau đó bà sửa soạn lại mình, vội đi ra ngoài.
Khương Vũ ngồi chơi điện thoại di động trên ghế sô pha ở phòng khách, thấy mẹ cuối cùng cũng đi ra.


Cô trách cứ: “Lâu quá đi, con chờ mẹ từ nãy đến giờ.”
“Tiểu Vũ, cái đó… Mẹ nghĩ lại thì thấy vẫn không ổn lắm.

Con nói xem, chúng ta không thân quen gì mà đến nhà người ta.

Như vậy không tốt lắm.”
“Đâu phải là chúng ta là người chủ động, là chú Tạ mời đến mà.”
Trên mặt Khương Mạn Y hiện vẻ buồn rầu: “Không có chuyện gì mà mời mẹ con mình đến nhà chơi.

Con nghĩ xem có phải ông ta có ý đồ gì không.”
“Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy! Chú Tạ giúp con rất nhiều, chắc chắn người tốt.

Không xấu như mẹ nghĩa đâu.”
Khương Mạn Y vẫn còn giữ ý định muốn Khương Vũ mất thiện cảm với Tạ Uyên: “Chuyện đó… chắc hẳn cũng là mưu đồ của ông ta.”
Khương Vũ bỗng cười hì hì: “Chắc là có mưu đồ thiệt rồi.”
“Đúng không!”
“Chú ấy nhất định là có ý mẹ.” Khương Vũ đến gần bên tai Khương Mạn Y, tỏ vẻ thần bí: “Muốn làm bố của con.”
Khương Mạn Y liếc cô.
Muốn cho làm bố con là thật, nhưng vừa ý mẹ… là chuyện không thể nào.
Sau khi Bộ Đàn Yên mất đã lâu, Tạ Uyên từ dưới đáy xã hội vươn đến đỉnh cao danh vọng.

Từ đó luôn có một đám phụ nữ lũ lượt muốn bám lấy ông ta, nhưng ông ta vẫn luôn lẻ bóng một mình.
Tình cảm dành cho bà ấy sắt son đến thế, thì làm gì có ai có thể chen chân vào?
Khương Mạn Y đứng ở trạm xe buýt, xem giờ trên đồng hồ đeo tay.

Hai mẹ con đang chờ tài xế của Tạ Uyên đến đón.
Đúng lúc này, một chiếc xe Audi màu đen dừng ở trước mặt hai người.
Cửa kính xe hạ xuống, đồng nghiệp Đường Thiến Thiến ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái nói với Khương Mạn Y: “Mạn Y, chờ xe buýt à?”
Đường Thiến Thiến đã ly hôn từ mấy năm trước.

Bà ta cũng giống như bà, một thân một mình nuôi con.

Nhưng dạo gần đây bà ta đang quen đại gia nên chiếc xe Audi này cũng hay đến cơ sở đón bà ta.
Người bạn trai đại gia của bà ta đoán chừng cũng khoảng 50 tuổi.

Có khi ông ta cũng vợ con đều huề rồi không nên.
Đường Thiến Thiến không thèm để ý đến những vấn đề ấy.

Bà ta luôn khoe khoang với các đồng nghiệp rằng bạn trai tốt với mình lắm, mua cho bà ta nào là dây chuyền, vòng tay, túi xách.
Khương Mạn Y không muốn nói chuyện với hạng người như vậy nên không trả lời câu hỏi của bà ta.
Đường Thiến Thiến từ lâu đã không ưa kiểu tỏ ra thanh cao như Khương Mạn Y.

Lúc bà ta khoe mẽ với các đồng nghiệp, Khương Mạn Y chưa bao giờ có thái độ ghen tị với bà ta.
Nhà thì ở trong khu tập thể xây từ những năm 90, tiền thì chẳng có mà xem thường ai chứ!
Nhiều đồng nghiệp đang đứng chờ xe ở trạm xe buýt, hôm nay vừa hay bạn trai bà ta lái xe đón Đường Thiến Thiến dùng bữa ở nhà hàng năm sao nên bà ta nhân cơ hội này muốn giết chết sự kiêu ngạo của Khương Mạn Y.
“Mạn Y, lên xe đi.

Cô muốn đi đâu thì tôi nói anh Lý đưa cô một đoạn.

Tối nay là 30 Tết, cho dù là xe buýt hay taxi thì cũng phải chờ lâu lắm.”
“Không cần.” Khương Mạn Y từ chối, lạnh giọng nói: “Xe xịn như vậy, tôi không dám ngồi.”
Đường Thiến Thiến cười nói: “Xe này cũng không đắt lắm đâu.

Chắc là không đến bốn trăm ngàn.

Tôi đã nói là không cần lái xe tới đón mà anh Lý cứ muốn tới.

Tôi cũng chẳng còn cách nào, để cho cô chê cười rồi.”
“Ai bảo anh Lý nhà cô thương cô chứ.” Khương Mạn Y cười nhạt nói: “Không phải muốn đón giao thừa cùng nhau sao, đi nhanh đi.

Kẻo trễ giờ.”
“Tôi không vội.

Nhìn thấy cô đứng đây chịu lạnh làm tôi đau lòng muốn chết.” Đường Thiến Thiến vốn muốn khoe mẽ đến cùng thì làm sao dễ bỏ đi như vậy
“Bạn yêu, bạn thấy cái túi này thế nào, là mẫu túi thu đông mới nhất của Chanel đấy.


Aizz, bạn nhìn túi mình xem, đã dùng ba bốn năm nay rồi, cũng nên đổi cái mới thôi.

Mấy mẫu túi thu đông của Chanel cũng ổn lắm, có thời gian cùng tôi dạo xem sao.”
“Ai rảnh.”
Đường Thiến Thiến bật cười: “Tôi quên mất, cô còn mắc con nhỏ.

Chậc chậc… nuôi con vất vả thật.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô tôi lại thấy đau lòng.”
“Chẳng lẽ cô không có con sao!”
“Đúng vậy ha.

Lẽ ra cứ nghĩ cuộc đời tôi cứ như vậy mà trôi qua, nhưng không ngờ tôi lại gặp được anh Lý và rồi anh ấy yêu tôi.

Cô cũng đừng lảnh tránh vấn đề này làm gì, con người á, ai rồi cũng phải chấp nhận số phận của mình.”
[editor Chập: con mẹ này nói chua vãi, ta có thể đánh nó k? hừ]
Đồng nghiệp xung quanh nghe bà ta nói thế cũng thì thầm to nhỏ với nhau.
Hôm nay là 30 Tết, Khương Mạn Y không muốn so đo với Đường Thiến Thiến, nhưng bà ta càng nói càng thấy khó nghe, hơn nữa còn đụng đến con gái bà.
Khương Mạn Y không chịu nổi được nữa, bà đang định phản bác lại thì Khương Vũ kéo nhẹ bà.

Cô nhìn vào bên trong xe, “Ấy, đây không phải là thầy Lý sao!”
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái vừa nghe cô gọi vậy, sợ đến mức muốn rơi luôn điếu thuốc lá trong tay.
Khương Vũ cười nói: “Em chào thầy Lý, em là học sinh của thầy nè! Lạ ghê, sao hôm nay thầy lại đón giao thừa với dì Đường? Vợ thầy không biết hả?”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt các đồng nghiệp xung quanh dần trở

nên sâu xa——
“Không phải chứ, có gia đình rồi à?”
“Đường Thiến Thiến… là kẻ thứ ba?”
Ông Lý trong phút chốc sợ mất hồn.

Ông ta rất sợ Khương Vũ tung tin này ra, bởi vì đa số tiền bạc của cải là do bố mẹ vợ ông ta cho, ngay cả chiếc xe này cũng là nhà vợ mua cho.

Nếu để cho bọn họ biết ông ta ngoại tình, không biết ông ta phải trôi dạt thế nào đây!
Ông Lý tức khắc nói: “Không có chuyện đó đâu! Em hiểu lầm rồi, cô ấy… cô ấy chỉ là quá giang thầy một đoạn đường thôi.

Chứ thầy chẳng có quan hệ gì với cô ấy cả!”
Đường Thiến Thiến nghe ông ta nói như vậy, kích động nói: “Anh nói bậy bạ cái gì!”
“Có sao tôi nói vậy!” Ông Lý mở cửa ghế phụ, cởi ra dây an toàn của Đường Thiến Thiến: “Xuống xe, tôi không liên quan gì đến cô cả.

Đừng có mà bôi xấu tôi!”
Dứt lời, ông ta đẩy thẳng Đường Thiến Thiến xuống xe, vội nổ máy xe rồi chạy mất hút.
Đường Thiến Thiến vất vả đuổi theo, hét lên: “Dừng xe! Anh dừng xe cho tôi, cái thằng cha này… Đồ hèn!”
Khương Mạn Y đắc ý nhìn Đường Thiến Thiến: “Thiến Thiến, cô nói đúng là đấy, mỗi người đều có cuộc sống của mình.

Tôi làm mẹ, cuộc sống không giàu sang nhưng vẫn hơn ít người.

Đã làm kẻ thứ ba mà còn bị đá.”
Đường Thiến Thiến liếc bà rồi lại nhìn đồng nghiệp.
Hôm nay xảy ra chuyện thế này thể nào ngày mai cũng lan truyền khắp cơ sở.

Bà ta xấu hổ không thôi, nhưng cũng đành bất lực.
Ngay tại lúc này, một chiếc xe Bentley màu đen chạy lại cạnh trạm xe buýt.

Cánh cửa xe mở ra, tài xế mặc vest đen nói với hai mẹ con Khương Mạn Y, “Bà Khương, mời bà lên xe đi.

Ông Tạ Uyên đã chuẩn bị xong bữa tiệc từ lâu.”
Vừa nghe thấy hai từ Tạ Uyên, các đồng nghiệp há hốc miệng, cảm thấy như mình nghe nhầm rồi thì phải.
Tạ Uyên ấy vậy mà mời hai mẹ con Khương Mạn Y dùng bữa cùng ông ta!!!
Mọi người phải hiểu là có rất nhiều gia đình giàu có, dòng dõi ở Bắc Thành muốn dùng bữa với ông ta.

Mà cả việc họ muốn mời ông ta thì phải hẹn trước cả nửa năm cũng chưa chắc gì đã hẹn được!
Khương Mạn Y sao mà hên dữ vậy!
Đường Thiến Thiến thấy vậy, cơn giận lại bùng lên đến mặt đỏ bừng.
Khương Mạn Y thấy tài xế nhấn mạnh trong câu ở chỗ “ông Tạ Uyên”, bà đỡ lấy trán, vì biết đây chắc chắn là do Tạ Uyên cố ý dặn cậu ta như thế.
Ông ta giăng lưới khắp nơi để bà không thể chạy thoát khỏi bàn tay của ông ta.


Sau này mới có thể hợp tình hợp lí cướp con gái ra khỏi cuộc sống của bà.
Khương Mạn Y muốn kéo Khương Vũ về nhà, không day dưa với ông ta suốt cả kiếp này!
Nhưng Khương Vũ – con gái bà đã tự giác ngồi vào trong xe, trông chẳng có tí gì là ngại: “Mẹ, xe của chú Tạ xịn lắm luôn á!”
Khương Mạn Y cũng không thể trách cô, bà đành ngồi trong rồi dặn cô: “Đừng có nghịch lung tung.

Hư đồ của người ta có bán mẹ cô đi cũng chẳng đền nổi.”
Ở dưới ánh mắt thán phục và hâm mộ của mọi người, cửa xe tự động từ từ đóng lại.

Chiếc xe Bentley dần biến mất ở cuối con đường.

Trên đường, trong chiếc xe trị giá sáu con số, tài xế đang mở bản nhạc trong trích đoạn Hồ thiên nga.
“Bà Khương, đây là danh thiếp của tôi.

Ông Tạ dặn tôi nếu như sau này bà có muốn dùng xe thì cứ gọi điện thẳng cho tôi.”
“Không cần!”
Khương Mạn Y đang muốn từ chối thì thấy tài xế đưa danh thiếp cho Khương Vũ.
“…”
Khương Vũ đang bận ăn sô cô la.

Cô thoáng nhìn danh thiếp rồi quay sang vẻ mặt nghiêm túc muốn khước từ của Khương Mạn Y——
“Cái đó, tạm thời cháu không cần.

Cảm ơn chú.”
“Không có gì.”
Trên đường đi, Khương Mạn Y tò mò hỏi Khương Vũ: “Ông Lý hồi nãy là thầy giáo ở trường con thật hả?”
“Tất nhiên là không phải rồi.” Khương Vũ nói: “Trung học Duật Hi sao có thể mời giáo viên có đạo đức kém như vậy được.

Ông ta là thầy giáo của trường số 12.”
“Vậy sao con biết ông ấy?”
“Bởi vì…” Khương Vũ lấy đại một cái cớ: “Con có bạn học ở lớp ba lê học trường 12 nên có gặp qua một vài lần.”
Thật ra thì chuyện này là do Khương Mạn Y đã nói cho Khương Vũ biết ở kiếp trước.

Bà kể ông Lý ngoại tình với Đường Thiến Thiến, chẳng bao lâu thì bị vợ ông ta phát hiện.

Bà ta đến cơ sở làm việc của Khương Mạn Y làm ầm một trận.
Khương Mạn Y về nhà tám chuyện với Khương Vũ nên cô mới biết ông Lý là hạng người nào.
Khương Mạn Y không nghi ngờ gì cả, bà chỉ nói: “Chắc sau này cô ta cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà làm việc ở đó nữa.

Con đó nha, hồi đó cứ cãi nhau với mẹ miết, nay lại thành ngôi sao may mắn của mẹ.”
Khương Vũ nắm lấy bả vai của Khương Mạn Y, vỗ ngực mình: “Mẹ, sau này con sẽ bảo vệ mẹ.

Không ai có thể bắt nạt mẹ được nữa.”
“Con nói rồi đó nha.

Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không được đổi ý đâu đó.”
“Con tuyệt đối không đổi ý đâu.” Khương Vũ nũng nịu vậy ôm lấy cánh tay bà: “Mẹ là mẹ con mà!”
Khương Mạn Y liếc lên tài xế ở hàng ghế trên.

Cậu ta hình như cũng đang quan sát mẹ con bà qua tấm kính chiếu hậu.
Bà khẽ thở dài một hơi.
Nếu như bà thật sự là mẹ cô thì tốt.
Nhưng bà không phải.
Nếu như Tạ Uyên nhận lại con, thì bà làm gì có lý do để từ chối..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện