[1]Song Hoàng: là nghệ thuật dân gian có nguồn gốc từ Bắc Kinh.
Đây là loại hình biểu diễn có 2 người.
Người phía trước biểu động tác, người phía sau hát hoặc nói.
Theo Baidu.
Buổi chiều của ngày diễn ra kỳ thi thử, Lưu Văn Duệ đang trên đường đến trường.
Cậu ta rất căng thẳng, tâm trạng bồn chồn, lo lắng mà nhìn đồng hồ liên tục.
Mắt cứ một tí là ngó sang bên đường, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng cậu bạn thân Vương Vĩ Tề.
Nhưng đã đợi lâu lắm rồi mà Vương Vĩ Tề vẫn không xuất hiện.
Cậu ta lấy di động ra gọi cho Vương Vĩ Tề một cuộc điện thoại.
“Anh Tề, chuyện đó…”
“Có rắm mau thả.
Bên tao sắp vào trận rồi, nếu mày cứ lải nhải thì tao sẽ cắt đứt quan hệ với mày.”
Lưu Văn Duệ cắn môi dưới, nói một cách khó khăn: “Hay là mày về thi đi.
Tao nghe giáo viên nói kì thi thử của tỉnh lần này rất quan trọng, ai cũng phải tham gia.
Xếp hạng thi lần này có thể tính được điểm thi đại học đó.”
Tất nhiên Vương Vĩ Tề bên đầu dây kia đã rất bực mình: “Lưu Văn Duệ, mày cứ việc nói thẳng đi.
Mày làm vậy là không muốn giúp tao.”
“Anh Tề, đó không phải là ý của tao, đương nhiên là tao muốn giúp mày rồi! Mày là anh em tốt nhất của tao mà.”
“Thôi cứ như vậy đi, mày cứ ngoan ngoãn viết tên của tao vào bài thi của mày.
Không phải mày vẫn luôn muốn chứng minh mình rất có ích sao, tao đây là cho mày một cơ hội thách thức chính mình đấy.”
Vương Vĩ Tề uể oải nói: “Dù sao thì thành tích của mày cũng không tốt, thi hay không thi thì cũng vậy.
Nhưng nếu mày giúp tao, chúng ta sẽ là bạn thân sống chết có nhau.
Nếu tương lai mày có gặp chuyện gì thì cứ tới tìm tao, tao sẽ giúp mày.”
Lưu Văn Duệ buông điện thoại xuống, bên tai văng vẳng lên tiếng mắng của bố: “Cái đồ ăn hạ này! Chỉ biết khóc, mày còn có thể làm được việc gì không! Sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày vậy!”
Bởi vì tính cách yếu đuối nên Lưu Văn Duệ đã không ít lần bị bố mắng.
Mà đầu óc cậu ta cũng không được thông minh.
Trong nhà lại có một người anh, thành tích như “con nhà người ta” trong mắt bố mẹ.
Cho nên trong quá trình trưởng thành, cậu ta đều bị so sánh với anh.
Dần dà, Lưu Văn Duệ bắt đầu cũng nghĩ bản thân mình thật sự vô dụng, chẳng khác gì thằng ăn hại.
Sau khi vào trung học, quen biết đám Vương Vĩ Tề.
Đám ‘bạn thân’ ấy nói cho cậu ta rằng làm anh em tốt của nhau thì cái quan trọng là nghĩa khí.
Bọn họ đưa cậu ta đi chơi game, làm chân chạy vặt như đi mua thuốc lá, mua nước.
Khi ở bên cạnh những người này, Lưu Văn Duệ mới tìm được “giá trị” của mình.
Thì ra cậu ta cũng được người khác cần đến, thì ra cậu ta không phải là thứ vô dụng.
Cậu ta còn có thể giúp người khác làm được rất nhiều việc.
Cậu ta ngày càng thích việc được chơi chung với đám bạn thân này.
Đám anh em tốt nói với cậu ta rằng tương lai dù có xảy ra chuyện gì thì “bạn thân” cũng sẽ không bỏ mặc cậu ta.
Lưu Văn Duệ buông điện thoại xuống, không quấy rầy trận đấu của Vương Vĩ Tề nữa.
Không phải chỉ là một kì thi bình thường thôi à, vắng thi thì vắng thi.
Nếu giúp được Vương Vĩ Tề, thì xem như cậu ta thiếu mình một ân tình lớn.
Vương Vĩ Tề sẽ coi cậu ta là “người một nhà”, xem là “bạn thân nhất”.
Tình nghĩa anh em nặng như núi.
Lưu Văn Duệ quyết định sẽ giúp Vương Vĩ Tề lần này.
***
Đúng lúc này, Trần Vi đang đạp xe đạp kiểu nữ thì bỗng dừng lại bên cạnh Lưu Văn Duệ.
Chân đạp lên bàn đạp nhưng xe lại không chạy.
Vì dây xích bị tuột xuống nên không thể đi tiếp được nữa.
Trần Vi nhìn thời gian trên điện thoại, có hơi sốt ruột.
Cô ấy ngồi xổm xuống, lấy tay móc dây xích, định treo lên lại trục bánh xe.
Thử vài lần, tay dính đầy dầu đen nhưng vẫn không thành công.
Lưu Văn Duệ thấy vậy, vội vàng chạy đến, ngồi xổm bên cạnh xe, bỏ dây xích lên lại trục cho Trần Vi rất thành thạo.
Cậu ta thử quay chân bàn đạp thì bánh xe đã có thể chuyển động bình thường.
Trần Vi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Cảm ơn cậu nha! Cậu đã giúp tớ một việc lớn rồi! Nếu không thì sẽ thật phiền phức nếu bị muộn thi.”
“Không có gì, không có gì.”
Trần Vi thấy tay cậu ta bị bẩn thì lấy một bịch khăn giấy đưa cho cậu ta: “Đã làm phiền cậu rồi.”
Lưu Văn Duệ dùng khăn giấy lau cái tay đầy dầu, ngượng ngùng mà khoát tay: “Đây là việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.”
“Không phải như vậy đâu!” Trần Vi lớn tiếng, nói rất là khoa trương: “Cậu giúp tớ việc này là rất được rồi! Chưa có ai giúp tớ việc này đâu!”
Lưu Văn Duệ nghe thấy cô gái cứ khen lấy khen để, hai má có hơi nóng lên: “Thật, thật vậy à?”
“Ừ!” Trần Vi gật đầu rất thành thật: “Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Cuối cùng Lưu Văn Duệ cũng nở nụ cười.
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã bị bố đánh vào lòng tự tin, luôn so sánh với người anh việc gì cũng biết làm, cho nên khi nhận được sự công nhận của người khác, cậu ta luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tựa như trong quá trình đi giúp người khác, cậu ta đã tìm được giá trị lớn nhất của cuộc đời mình.
Đúng lúc này, Khương Vũ đi bộ tới trước mặt Trần Vi, lạnh giọng hỏi: “Trần Vi, mày chép bài cho tao xong chưa?”
Trần Vi vừa nhìn thấy Khương Vũ, lập tức biến thân thành diễn viên có giải Oscar.
Cô ấy như chú chim nhỏ co rúm nép mình sau Lưu Văn Duệ, lắp bắp nói: “Chị Vũ, tớ… tớ chưa viết.
Bởi vì hôm nay thi thử, tớ… tớ ôn bài đến tận khuya, không có thời gian chép bài giúp cậu.”
“Cái đồ vô dụng này!”
“Chị Vũ” nhái theo giọng điệu của nhân vật phản diện, cất tiếng mắng chửi: “Thành tích của mày kém như vậy, có thể thi được bao nhiêu điểm chứ.
Để cho mày chép bài giúp tao là để mắt tới mày! Mày nên biết ơn chứ! Sao lại cứ lưỡng lự ở đây!”
Trần Vi đỏ mặt, giọng nói mang theo chút nức nở: “Xin, xin lỗi cậu.”
“Nói xin lỗi có ích gì không, tối hôm nay trước khi tan học, tao muốn mày chép xong cho tao.”
“Nhưng hôm nay có kì thi mà.”
Khương Vũ xoa eo, làm ra dáng vẻ của đám chị đại ức hiếp cô trong quá khứ: “Tao mặc kệ, tao muốn có ngay chiều nay, nếu không thì chúng ta cắt đứt.
Cái đồ vô dụng như mày, không có tao, thì mày không là cái gì cả!”
Trần Vi cũng phối hợp với hành động của cô, co rúm lại nhỏ giọng nói: “Đừng… Tớ… Tớ sẽ cố gắng hết sức.”
Lưu Văn Duệ không nhịn được nữa, tiến lên chỉ trích Khương Vũ: “Sao cậu có thể làm như thế, không giúp cậu làm bài tập thì là đồ vô dụng, sao lại có loại lý do này.
Chuyện của cậu sao lại không tự mình làm chứ?”
Khương Vũ cười nói: “Đây là chuyện đương nhiên, thành tích học tập của nó không tốt, người trong nhà cũng ghét nó.
Vốn dĩ nó cũng chả làm được cái gì cả, giá trị của nó là giúp tôi chép bài, chạy vặt giúp tôi.”
“Không phải là như vậy!” Nơi lồng ngực của Lưu Văn Duệ giống như có ngọn lửa phản kháng đang cháy phập phồng, lòng đầy căm phẫn mà nói: “Tào lao! Mỗi người đều có tác dụng của riêng mình, cậu có cái tư cách gì mà đi định nghĩa giá trị của những người khác.”
Khương Vũ ôm cánh tay, lạnh lùng cười: “Đó là do nó không tìm thấy giá trị của mình.
Đối với nó, làm việc giúp tôi, gọi tôi một tiếng chị là chuyện nó thấy thích nhất, vui vẻ nhất.
Cậu có tư cách gì mà can thiệp vào cuộc đời của người khác?”
Lưu Văn Duệ quay lại, nắm lấy hai cánh tay Trần Vi, kích động mà nói: “Cậu nói với cậu ta rằng giúp cậu ta làm việc không phải là chuyện cậu thích nhất, cậu phải tìm lại chính mình! Chứ không phải trói buộc giá trị của mình trên người kẻ khác.”
Trần Vi ngẩng đầu, ánh mắt ửng hồng mà nhìn Lưu Văn Duệ: “Chuyện đó, tớ phải làm gì để tìm lại bản thân mình chứ?”
Lưu Văn Duệ nghĩ nghĩ: “Cậu có thích cái gì hoặc là có sở trường gì không?”
“Hình như là không có á.”
Trần Vi lại hỏi hắn: “Vậy cậu có hứng thú với cái gì đó không?”
Lưu Văn Duệ suy nghĩ, nói: “Tớ rất am hiểu về các loại máy móc.
Nên vừa rồi tớ có thể sửa xe đạp giúp cậu.
Tớ định đăng ký nguyện vọng ngành kỹ thuật cơ khí.
Đây là sở trường của tớ.
Cho nên cậu xem, mỗi người đều có sở trường của mình, không phải ai cũng là đồ vô dụng đâu! Cậu đừng giao cuộc đời của mình vào tay người khác chứ!”
Trần Vi nhìn Lưu Văn Duệ, rất lâu sau đó mới gật đầu thật mạnh, “Tớ rất hâm mộ khi cậu tìm được giá trị cuộc đời của mình.
Tớ cũng sẽ học tập theo cậu.”
Sau khi nói xong câu này, Trần Vi ngồi lên xe đạp rồi đạp xe đi.
Nhìn thấy bóng dáng cô dần xa, Lưu Văn Duệ bỗng giật mình.
Cậu ta, cậu ta vừa tìm được giá trị cuộc đời của mình sao?
Mới vừa nãy cậu ta còn, còn rất mông lung.
Sao cậu ta có thể đưa ra lời khuyên cho khó khăn của người khác vậy?
Khương Vũ thấy trên mặt Lưu Văn Duệ đã hiện lên vẻ bối rối.
Cô biết, cậu ta đã từ từ hiểu ra rồi.
Giá trị của bản thân mình, chưa bao giờ định nghĩa bằng