Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 84


trước sau

Tên chương trong nguyên tác là 爸爸的宫斗, 宫斗 có nghĩa là cung đấu, đấu tranh, tranh đoạt quyền lực, địa vị,…

Biên tập: NDLinh

Hiệu đính: Xiaoxin

Sau vũ hội Đêm Hè, sự kiện lớn nhất của Esmeralda là sự quay trở lại của tổ trưởng Lăng Toàn.

Mọi người đều biết Lăng Toàn là người sáng lập Esmeralda nên tuổi tác cũng đã cao. Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di cũng chỉ là lứa học sinh trước bà ấy.

Chỉ là vài năm nay bà ấy dạy ở Esmeralda chi nhánh nước ngoài, chỉ đạo học sinh tham gia thi đấu quốc tế, ít khi về nước. Cho nên học sinh trong nước hầu như đều không nhìn thấy bà ấy.

Mà giáo viên hướng dẫn của Bộ Hi chính là Lăng Toàn.

Chính xác mà nói, Bộ Đàn Yên là thế hệ học sinh cuối cùng của Lăng Toàn.

Nên bà ấy được cho là giáo viên hướng dẫn quan trọng nhất của Esmeralda.

Lăng Toàn còn ngạo mạo hơn nhà họ Bộ, coi thường năng lực của Bạch Thư Ý. Bà ấy có thể khiến Bộ Hi nhận làm thầy thì có thể thấy được trình độ của bà ấy phải giỏi đến cỡ nào.

Esmeralda gần đây lan truyền một tin tức: Lăng Toàn lần này về nước là để nhận thêm một học sinh nữa.

Ai cũng biết mặc dù Lăng Toàn cũng lên lớp giảng dạy nhưng người thật sự được gọi là học sinh tâm đắc chỉ có một mình Bộ Hi.

Nên lần này tất cả học sinh đều mong ngóng, chờ đợi có thể được Lăng Toàn chọn làm học sinh của bà ấy.

Nếu may mắn trở thành học sinh riêng của bà ấy thì tiền đồ coi như rộng lớn.

Tạ Uyên đương nhiên sẽ vì con gái thân yêu mà hao tâm tổn sức sắp xếp một bữa cơm để giới thiệu Khương Vũ với Lăng Toàn.

Thế nhưng Lăng Toàn lại từ chối thẳng lời mời qua điện thoại của Tạ Uyên. Bà ấy nói lần chọn học sinh này sẽ do bà ấy tự chọn, không nhận lời giới thiệu học sinh của bất kì ai.

Nếu không như vậy, e rằng bà ấy đã bị người khác đạp đổ từ lâu rồi.

Tạ Uyên đặt điện thoại xuống, sắc mặt rất khó coi.

Ở Bắc Thành, không cần biết đối phương quyền uy hiển hách thế nào, nhưng không ai dám làm ông ta phật ý. Đây là lần đầu tiên bố Tạ bị người khác từ chối.

Khương Vũ càng tò mò về giáo viên Lăng Toàn.

Đúng là người giỏi giang có khác. Họ luôn luôn có cái kiêu ngạo của bản thân. Không những thế còn không sợ quyền sợ quý của những nhà tư bản.

Khương Vũ mong có một ngày mình có tài năng là nền móng xây dựng nên sức mạnh của chính bản thân.

“Không sao, bố vẫn còn một cách khác.” Ông ta cũng không quên an ủi Khương Vũ: “Cho dù bà ấy có khó thế nào thì bố cũng có cách.”

“À, không cần miễn cưỡng đâu ạ.” Khương Vũ vội vã xua tay: “Cho dù cô Lăng không chọn con, con cũng sẽ chăm chỉ luyện tập. Không sao đâu.”

“Nhưng nếu con có thể làm học trò của bà ấy, thì tương lai sẽ sáng lạn hơn.”

“Thật… thật sự không cần miễn cưỡng đâu ạ.”

Tạ Uyên thở dài một hơi, chán nản nói: “Có phải con cảm thấy bố rất vô dụng không.”

“Không có!”

“Lần này không giúp được con, làm bố thật không bằng ông bố ngôi sao kia.”

“Thật sự không phải đâu bố. Hai người đều rất tốt với con.”

“Nhà của ông ta thì con thường đến ở. Bố cho con nhà thì con không ở.”

“À, cái này…”

Khương Vũ nhìn biểu cảm chán nản của Tạ Uyên, đau lòng không thôi: “Vậy thì tối nay con chuyển vào được không!”

“Chắc chắn nhé.”

“Vâng!”

Vẻ mặt chán nản của Tạ Uyên lập tức biến mất: “Bố đã liên hệ với công ty chuyển nhà, bọn họ chắc đã đến nhà Trình Dã thu dọn hành lý rồi. Con không cần lo lắng.”

“…”

“Sau này con ở nhà bố Tạ, cứ coi đó là nhà mình.”

“…”

Không lâu sau, Trình Dã gọi điện thoại đến, ông ta nổi giận quát to trong điện thoại: “Tạ Uyên! Đồ xấu xa! Ai bảo Tiểu Vũ chuyển nhà! Ai đồng ý!”

Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Con bé lớn rồi, có thể tự quyết định ở đâu, ở với ai.”

“Tôi không đồng ý! Tôi kháng nghị!”

“Kháng nghị vô hiệu.”

“AAA, ông!”

“Bớt giận, ông giận đến chết thì Tiểu Vũ chỉ có thể thừa kế tài sản của ông, nhưng vẫn gọi tôi là bố.”

“…”

Bụp, điện thoại đã ngắt kết nối.

Khóe miệng Khương Vũ nhếch lên.

Tạ Uyên mà sống trong phim hậu cung chắc chắn có thể sống sót hết 100 tập.

Vừa vào phim là lấy đầu Trình Dã.

***

Để tiện cho Lăng Toàn chọn học sinh, Esmeralda đã đặc biệt tổ chức buổi biển diễn thi đấu Hồ thiên nga thứ hai theo qui mô nhỏ.

Vẫn quy tắc cũ, nữ chính sẽ do Thẩm Ngạo Tinh đảm nhiệm, những nhân vật khác thì được sắp theo tuần tự các lớp A B C D E F.

Khương Vũ lấy được một vai thiên nga nhỏ.

Tất cả học sinh đều bàn luận suy đoán chắc là lần này Thẩm Ngạo Tình được Lăng Toàn chọn rồi.

Dù sao cô ta cũng là nữ chính, đất diễn lại nhiều, tài năng hơn người.

“Thẩm Ngạo Tình không phải là học trò của Bạch Thư Ý sao?”

“Thẩm Ngạo Tình đã tỏ rõ ý muốn trở thành học trò của Lăng Toàn, nếu không thì cậu ta sẽ không báo danh tham gia buổi biểu diễn đâu.”

“Nói cũng đúng, không thấy Ôn Luân báo danh.”

“À, nếu cậu ta được Lăng Toàn chọn, chẳng phải cô Bạch Thư Ý sẽ rất mất mặt sao.”

“Thẩm Ngạo Tình đã thất bại thảm hại trong Vũ hội Đêm Hè lần trước, cô Bạch Thư Ý chắc cũng thất vọng về cậu ta lắm. Bây giờ tìm cách gỡ gạt lại cũng là hành động thông minh.”

“Nếu cậu ta đi rồi, cô Bạch Thư Ý chẳng phải là lại chọn học trò mới sao? Không biết mình có cơ hội không.”

“Hi hi, trong mơ gì cũng có.”

***

Các bạn thảo luận sôi nổi dưới sân khấu, còn Khương Vũ thì tập trung chuẩn bị kỹ lưỡng bài múa ở hậu trường.

Trước khi lên sân khấu, Thẩm Ngạo Tình khinh thường liếc cô.

Cho dù lấy được ngôi sao của Vũ hội Đêm Hè thì đã sao, vẫn chỉ là học sinh lớp F mà thôi. Trong những cuộc thi quan trọng, cô cũng chẳng được diễn bốn con thiên nga nhỏ.

Chẳng qua là một con thiên nga nhỏ lẫn lộn trong một đám người mà thôi. Con nhỏ ấy sẽ không bao giờ có cơ hội được lên diễn chính.

Nhiều thiên nga nhỏ như vậy, Lăng Toàn để ý được đến nó mới là lạ.

***

Nhưng lần lên sân khấu này, Khương Vũ đã không còn căng thẳng như những lần thi trước.

Có vẻ cô đã buông bỏ được tư tưởng phải diễn vai chính mà chấp nhận hòa lẫn trong bầy thiên nga nhỏ. Bắt đầu chìm đắm, hưởng thụ ánh đèn của sân khấu.

Nghệ thuật múa ba lê vốn dĩ là sự thể hiện thuộc về của một cá nhân. Bản thân người vũ công phải rung động trước rồi mới có thể chạm được đến trái tim khán giả.

Nếu tinh thần không thả lỏng, trong đầu toàn nghĩ đến việc phải múa tốt hơn người khác, lấy cúp, đứng đầu,…

Cứ có những suy nghĩ vặt vãnh ấy thì làm sao tập trung tinh thần, đắm chìm vào trong ba lê.

Sau khi đã hiểu rõ được những điều ấy, Khương Vũ hoàn toàn thả lỏng bản thân. Điều cô cần là phải tận hưởng sân khấu, chứ không phải là bị sân khấu trói buộc.

Cho dù là thiên nga nhỏ thì sao, chỉ cần được mặc lên người trang phục thanh khiết của thiên nga, thì cô cũng là con thiên nga đẹp nhất!

Ngược lại với Khương Vũ, tinh thần của Thẩm Ngạo Tình lại hoàn toàn tương phản.

Bạch Thư Ý đã hoàn toàn thất vọng về cô ta. Có tiếp tục giữ lại cô ta thì cũng vô nghĩa.

Thẩm Ngạo Tình buộc phải có một khởi đầu hoàn hoàn mới, tìm một giáo viên hướng dẫn có đủ năng lực để dạy cô ta.

Lăng Toàn đã từng dạy Bộ Đàn Yên, vậy nên nếu như cô ta có thể làm học trò của bà ấy thì tương lai trở thành nữ hoàng cũng nằm trong tầm tay.

Thế nên Thẩm Ngạo Tinh tận lực thể hiện tài năng của bản thân trên sân khấu.

Nhưng đời mà, tốt quá hóa lốp.

Ngay cả học sinh dưới sân khấu ai cũng cảm nhận được động tác múa của Thẩm Ngạo Tinh dùng lực quá mạnh khiến cho phần nhìn mất đi thẩm mỹ.

Lăng Toàn cúi đầu hỏi giáo viên bên cạnh: “Nữ hoàng thiên nga là học sinh của ai?”

“Là học sinh của Bạch Thư Ý.”

“Bạch Thư Ý?” Lăng Toàn nhíu mày: “Tôi biết rồi.”

Bạch Thư Ý nhìn Thẩm Ngạo Tình trên sân khấu, sắc mặt khó coi.

Đến cả khán giả dưới sân khấu ai nấy đều nhìn thấy tham vọng của cô ta thì nói gì đến Lăng Toàn.

Buổi biễu diễn vẫn chưa kết thúc mà Bạch Thư Ý đã sa sầm nét mặt bỏ về.

Đúng là mất mặt.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, tất cả vũ công đứng trên sân khấu chào cảm ơn khán giả. Ai ai cũng khiễng mũi chân đi lên trước, cố gắng để Lăng Toàn nhìn thấy mình.

Thẩm Ngạo Tình đứng ở hàng đầu, thở hổn hển, ngẩng đầu, ưỡn ngực, tự tin đón nhận những vỗ tay của khán giả.

Chẳng mấy chốc mà Khương Vũ đã bị chen lấn đẩy ra sau. Thế là cô cố gắng
kiễng chân lên thì nhìn thấy bố Tạ Uyên đang ngồi ở hàng đầu.

Ánh mắt Tạ Uyên luôn dõi theo cô, một tay đặt trên đầu gối, tay kia thì lén giơ ngón tay cái lên với cô.

Khương Vũ nở nụ cười, khẽ giơ ngón trỏ và ngón cái bắn tim với ông, nháy mắt.

Lăng Toàn ngồi cạnh Tạ Uyên, thấy ông ta và thiên nga nhỏ trên sân khấu tương tác với nhau, liền hỏi: “Trước đây anh muốn giới thiệu con gái nuôi của ông với tôi, bây giờ cũng ở trên sân khấu?”

“Ừ.”

“Cô bé ở hàng ba thứ…”

Tạ Uyên chưa nói xong thì Lăng Toàn đã ngắt lời: “Không cần giới thiệu, trong lòng tôi đã có sự lựa chọn rồi.”

“Ai?”

“Dù sao cũng không phải con gái nuôi của ông.” Lăng Toàn phóng khoáng nói.

“Bà biết con gái nuôi tôi là ai không.”

“Dù sao con gái nuôi của Tạ Uyên chắc chắn không phải thiên nga nhỏ tôi chọn. Nếu không thì người làm bố như ông cũng không quá tận lòng.”

Tạ Uyên thản nhiên cười: “Tôi chưa từng bận lòng chuyện con bé múa ba lê. Tôi có muốn giúp cũng không giúp được, lo nhiều chuyện quá cũng kì.”

“Lạ nhỉ? Ông làm bố mà vậy à?”

“Con bé có suy nghĩ của riêng nó.”

Lăng Toàn và Tạ Uyên cũng quen biết nhau nhiều năm. Từ lúc học trò cưng – Bộ Đàn Yên của mình yêu đương với ông ta thì bà ấy đã biết rồi.

Đã lâu bà ấy chưa từng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng nuông chiều ai như vậy ngoại trừ Bộ Đàn Yên.

Có vẻ coi như con ruột luôn rồi.

Sau khi các học sinh hoàn thành xong màn chào khán giả, Lăng Toàn chậm rãi đứng lên, đi đến trước sân khấu.

Tuổi bà ấy qua 50, tóc mai cũng đã nhuộm sương nhưng dáng vẫn rất đẹp, trạng thái tinh thần khá tốt. Ngoại hình trông chỉ tương đương Bạch Thư Ý mà thôi.

Trên sân khấu, trái tim của các thiên nga nhỏ đập rộn ràng, tràn đầy mong chờ nhìn Lăng Toàn.

Thẩm Ngạo Tình càng nóng lòng hơn ai hết, đi thẳng đến trước mặt Lăng Toàn nói: “Chọn em! Chọn em!”

Thế mà Lăng Toàn lại lướt qua ‘nữ hoàng thiên nga’, lướt qua hoàng tử, lướt qua ma vương, lướt qua bốn thiên nga nhỏ,…

Tầm mắt bà hướng đến người xếp đằng sau – Khương Vũ: “Thiên nga nhỏ, em qua đây.”

Các bạn nữ xung quanh Khương Vũ đều phấn khởi đi ra nhưng Lăng Toàn đều lắc đầu: “Không phải em, là em.”

Mọi ánh mắt đều hướng về Khương Vũ.

Quả nhiên, cho dù chỉ là một vai diễn nhỏ như thiên nga nhỏ đáng thương thì ngôi sao của Vũ hội Đêm Hè vẫn không mất đi ánh sáng rực rỡ.

“Là em sao?”

Khương Vũ chỉ mình, xác nhận lại lần nữa.

“Không sai.”

Khương Vũ vâng lời đi đến bên Lăng Toàn. Bà ấy kiểm tra cơ thể cô, nhéo nhéo vai và cánh tay, sau đó lại kiểm tra chân,… hài lòng gật đầu.

Nhưng đến khi bà ấy quan sát đến gương mặt của cô thì chợt giật mình… Ngây ngẩn cả người.

Gương mặt của cô…

Bà ấy nhìn Khương Vũ hồi lâu, nhìn đến mức Khương Vũ thấy hơi ngại. Thế là bà ấy chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

Lăng Toàn nhìn Khương Vũ, lại nhìn Tạ Uyên ngồi đó không xa, khóe miệng nhếch lên.

KHÔNG – THỂ – NÀO!

Bà ấy là giáo viên của Bộ Đàn Yên. Hai người không kém nhau quá 2 tuổi nên vừa là thầy vừa là bạn.

Bà ấy là một trong số ít những người biết Bộ Đàn Yên và Tạ Uyên yêu nhau.

Thế nên bà ấy nhìn ngoại hình cô gái trước mặt, ngay lập tức đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cô bé này vốn dĩ là phiên bản kết hợp giữa Bộ Đàn Yên và Tạ Uyên!

Bọn họ vậy mà lại có con với nhau sao!

Con nuôi gì chứ, rõ ràng là con ruột!

Tạ Uyên cả gan thật. Dám để con gái đến Esmeralda, chẳng lẽ không sợ người khác nhận ra sao?

Lăng Toàn nhìn tứ phía, nhìn các giám khảo và học sinh, hình như không ai nghi ngờ gì.

Nếu không biết chuyện năm đó, chắc không ai nghĩ rằng Tạ Uyên và Bộ Đàn Yên yêu nhau.

Bà ấy chỉ có thể kiềm chế sự tò mò trong lòng mà hỏi cô: “Em tên gì.”

“Em tên Khương Vũ, Khương trong “Khương Tử Nha”, Vũ trong “mưa rơi”.”

“Bố mẹ em làm gì?”

“Mẹ em là…”

Kiếp trước, Khương Vũ và mẹ có nhiều hiểu lầm nên rất lúng túng khi trả lời về công việc của mẹ. Nhưng hiện tại, cô có thể dõng rạc nói: “Mẹ em là nhà trị liệu vật lý, làm việc ở cơ sở massage, bố em là ca sĩ.”

Lăng Toàn hơi đăm chiêu mà gật đầu, sau đó cau mày nhìn Tạ Uyên.

Tạ Uyên cho tay vào túi nhìn trời, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của bà ấy.

Tiết Gia Di vốn dĩ có cái nhìn không tốt về Khương Vũ. Nhưng từ hôm Vũ hội Đêm Hè lần trước, Khương Vũ giúp bà ta lấy được vị trí tổ trưởng thì sự không hài lòng của bà ta với Khương Vũ cũng đã giảm đi hơn nửa.

Nếu có thể để cô theo bà ta, tập trung bồi dưỡng. Thì trong tương lai, danh tiếng của bà ta chắc chắn sẽ hơn Bạch Thư Ý.

Nhưng khi thấy sự tình ngày hôm nay, có vẻ như Lăng Toàn cũng ưng ý Khương Vũ. Thế là bà ta thăm dò: “Cô Lăng, cô sao lại có hứng thú với Khương Vũ thế?”

Lăng Toàn lập tức bày tỏ quan điểm của mình: “Bạn thiên nga nhỏ này dù đất diễn không nhiều nhưng năng lực của em ấy không thể coi nhẹ. Đúng, tôi muốn chọn cô ấy.”

Dù hòa lẫn trong giữa bầy thiên nga trắng nhưng sự khác biệt rất rõ ràng. Cho dù là về mức độ nhuần nhuyễn trong động tác hay kỹ xảo thì Khương Vũ đều hơn những người xung quanh.

Ánh mắt Lăng Toàn vô cùng nhạy bén, vừa nhìn đã thấy năng lực của cô hơn hẳn người thường.

Tiết Gia Di mặc dù hơi thất vọng nhưng cũng không có ý kiến gì.

Quả thật, để bà ta dạy Khương Vũ thì có hơi miễn cưỡng. Bởi vì không cần đến ba năm, chắc chắn cô sẽ vượt qua bà ta.

Nhưng Lăng Toàn thì khác, bà ấy từng là giáo viên hướng dẫn đặc biệt của Bộ Đàn Yên. Bà ấy cũng có thể bồi dưỡng Khương Vũ thành ngôi sao trong giới ba lê thứ hai.

“Khương Vũ. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ do cô phụ trách chỉ đạo. Điều cô yêu cầu rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cần dậy sớm tập luyện kỹ thuật cơ bản. Em có thể làm chứ?”

Giọng nói của Khương Vũ mang theo vài phần kinh ngạc, “Cô Lăng, cô quyết định… nhận em sao?”

“Có cần kinh ngạc vậy không?”

“Không, không phải…”

Lần lên sân khấu này, cô chưa nghĩ đến việc phô diễn hết khả năng của mình. Dù sao thiên nga nhỏ nhiều như vậy, cô chỉ cần thả lỏng tinh thần, nghĩ mình được múa trên sân khấu là được rồi. Không cần ganh đua thi thố.

Không ngờ vô tình lại khiến Lăng Toàn chọn cô.

Khương Vũ nhìn Tạ Uyên ngồi cách đó không xa, ông ta cười mỉm giơ ngón tay cái lên với cô.

Người làm bố chưa từng thấy tự hào hơn bây giờ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện