Nếu Vệ Ách thực sự muốn sống đến vậy, cậu sẽ không ở vị trí hiện tại với trò chơi này.
Trên tờ đăng ký, mấy chữ sau nhân viên đi theo được viết bằng lối chữ rồng bay phượng múa, nét chữ sắc bén.
Đối mặt với sự uy hiếp của Chủ Thần, Vệ Ách "cạch" một tiếng gọn gàng đóng nắp bút lại, đặt tờ đăng ký A4 vào tập tài liệu.
Chủ Thần tức quá hóa cười.
Hắn khoanh tay mỉm cười nhìn Vệ Ách.
Khi Vệ Ách mang tập tài liệu đi ngang qua, Chủ Thần bỗng nhiên đưa tay ra, ngón tay lướt qua mép văn kiện, tờ giấy dưới tập tài liệu kim loại bị hắn rút vào trong tay.
Hắn liếc nhìn nét chữ ngông cuồng của thanh niên, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Vương Nhị Đản ở cổng làng...!khổ cho cậu nghĩ ra cái tên này.
Nét chữ do ngòi bút viết ra rất mạnh mẽ, mỗi nét bút đều bộc lộ ý định khiến hắn khó chịu của Vệ Ách.
Không có tờ đăng ký thứ hai, vì thế Chủ Thần cười giễu một tiếng, trực tiếp đặt đầu ngón tay lên trên tờ giấy —— chữ viết bằng mực của Vệ Ách tự động vặn vẹo, mực đen đột nhiên loan lên tờ giấy trắng, hệt như một làn sương mù tà ác đáng sợ sắp tràn qua tờ giấy.
Vệ Ách vốn muốn rút tờ đăng ký về, nhưng thấy ngón tay Chủ Thần bôi qua tờ giấy thì cậu vẫn ngừng lại.
Cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe nói có người thâm niên nào biết đến tên của Chủ Thần.
Vệ Ách cũng không ngoại lệ.
Toan tính giết nhau lâu như vậy, không biết tên kẻ thù cũng rất kỳ quái.
Ít nhất mối hận cũng phải có một mục tiêu chính xác.
Tuân thủ nguyên tắc giết đối phương phải có thông tin chi tiết, Vệ Ách liếc qua chỗ ghi tên Chủ Thần.
Khi tầm mắt nhìn sang, cậu thoáng ngạc nhiên.
Trên tờ đăng ký A4 màu trắng tinh, cột nhân viên đi theo là một cái tên cực kỳ quỷ quái biến hóa kỳ lạ —— xung quanh cái tên bị một làn sương đen vô hình bao phủ, tên húy của quỷ thần đỏ tươi giống như là nổi lên từ bóng tối sâu thẳm nhất.
Thoạt nhìn không thể hiểu ngay được ý nghĩa của cái tên đó.
Đó là hai ký tự gần với chính sự kh ủng bố tà ác, phức tạp và đáng sợ, mang theo vô số thông tin khái quát ra bằng ngôn từ của con người, ngưng tụ thành một cái tên phức tạp uy nghiêm ——
Yểm Linh.
**
Yểm Linh.
Ngay khi trông thấy thần húy thực sự của Chủ Thần, trong con ngươi Vệ Ách, mặt giấy như có sương đen chợt nổ tung, tầng xoáy nước chồng lên nhau tràn ngập bóng tối và uy nghiêm vô tận.
Bóng tối lan tràn khắp tờ giấy, tờ giấy vốn bình thường ban đầu lập tức bị sức mạnh kh ủng bố và ác mộng nhuộm màu.
Chủ Thần chỉ tiện tay để lại tên thật của mình trên tờ giấy.
Kết quả một tờ giấy bình thường đã bị dị hóa ngay.
Chỉ có điều, Chủ Thần là bị Vệ Ách chọc giận.
Hắn cũng không thật sự để lại tên quỷ thần của mình trên giấy mà là chuyển hóa thành văn tự của con người, làm suy yếu sức mạnh từ thần húy.
Khi Vệ Ách thấy chỉ bị ảnh hưởng nhẹ về mặt tinh thần, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại.
Đây cũng là lần đầu tiên Vệ Ách biết tên của Chủ Thần.
Chẳng trách hắn tạo ra không gian vô tận làm nơi săn bắn, hình dạng thật sự của hắn chỉ sợ cũng bắt nguồn từ những thứ như linh hồn nguyền rủa (*) đáng sợ này.
Bản thân sự tồn tại của hắn cũng là do những thứ này ngưng tụ lại.
(*) Chú linh (Linh hồn Nguyền rủa), còn được gọi là Lời nguyền là một chủng loài tâm linh được hình thành do nguồn chú lực sinh ra từ những cảm xúc tiêu cực tuôn ra từ con người.
Chủ Thần cười giễu một tiếng, lười biếng ném tờ đăng ký vào lòng Vệ Ách.
Tư thế đó khinh thường và tùy tiện không thể tả.
Viền chữ vẫn còn vặn vẹo, sương đen còn loáng thoáng tràn ra khỏi tờ giấy đăng ký rơi vào trong ngực.
Vệ Ách: "..."
Trong căn phòng khách sáng ngời, một người một quỷ thần đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa hai người hiếm khi gần như vậy.
Vệ Ách gầy gò mảnh khảnh cầm một tờ giấy đăng ký A4 mỏng manh, nghiêng người sang một bên, vô cảm nhìn quỷ thần cao lớn âm trầm:
"Mày bị thiểu năng à?"
"?"
Vệ Ách lạnh lùng ném tờ đăng ký trở lại trên người Chủ Thần.
"Mày muốn kích hoạt báo động cấp 9 của căn cứ phải không?"
Trên tờ đăng ký, không nói đến hai chữ "Yểm Linh" thoạt nhìn tỏa ra âm khí đó có bao nhiêu khả nghi.
Quỷ khí tràn ra rõ đến mức như đang nói: Tôi không phải thứ tốt, mau tới kiểm tra tôi đi.
Sao cậu giao thứ này được? Vệ Ách đảm bảo nộp tờ đăng ký có vẻ chẳng lành này cho bộ hậu cần, giây tiếp theo cả căn cứ Long Môn sẽ vang lên tiếng báo động.
"Một là Vương Nhị Đản, hai là đổi cái khác, ba là cút." Vệ Ách đã hết kiên nhẫn.
Gương mặt lạnh lùng phi giới tính đầy vẻ: Việc này còn làm giả không được thì làm ăn được gì.
Chủ Thần: "..."
Chủ Thần đối mặt với sự thiếu kiên nhẫn của cống phẩm, hiếm thấy cạn lời.
** ** **
Khoảng nửa giờ sau, một chiếc máy bay sắp cất cánh.
Căn cứ của cục kiểm sát có sân bay riêng, trong trường hợp đặc biệt và nhiệm vụ khẩn cấp, các chuyên viên cấp A trở lên thậm chí có thể huy động các máy bay chi3n đấu đã được yểm trận pháp, nhưng trong thời gian bình thường, căn cứ tuân thủ nguyên tắc "có thể tiết kiệm thì không lãng phí", cũng không chấp nhận việc chuyên viên tùy tiện lãng phí vật tư và nhân lực.
Vì vậy, nếu chuyên viên đi ra ngoài, không phải làm nhiệm vụ khẩn cấp thì phải được phòng hậu cần sắp xếp và điều động.
Nếu có hoàn cảnh cá nhân đặc biệt thì có thể mượn dùng.
Tất nhiên là lấy điểm cống hiến để trừ đi.
Trừ một lần có thể khiến bạn đớn suốt ba tháng.
Nghe nói đây là vì bộ trưởng bộ hậu cần từng là một cựu chiến sĩ từng tham gia chiến tranh thật sự, ông đã từng thấy quân đội của mình thiếu hụt vật tư nên không muốn lãng phí.
Vậy nên cũng hy vọng các chuyên viên dưỡng thành thói quen không lãng phí, mong rằng từng con ốc vít, từng ống thép đều được sử dụng đúng chỗ.
Chính vì những "lão keo kiệt" như bộ trưởng bộ hậu cần mà trong ba năm quỷ quái khôi phục trật tự mới đâu ra đó.
Tuy rằng quỷ quái xuất hiện khắp nơi, nhưng trật tự xã hội tổng thể vẫn có thể vận hành bình thường.
Sẵn sàng sử dụng nhiều nhân lực và vật lực vào những thời điểm quan trọng, nhưng cũng sẵn sàng tiết kiệm từng chút một trong thời gian bình thường.
Điểm cống hiến của chuyên viên cấp S và vượt ải phó bản bốn sao cũng khá nhiều, vốn dĩ đủ để Vệ Ách làm máy bay của cục kiểm sát bay qua bay lại hàng ngày, nhưng Vệ Ách không có lòng hư vinh nhàm chán đó.
Nếu sự việc ở Điền Nam bên đó không vội thì không cần thiết phải sử dụng máy bay đặc biệt nên việc này do phòng hậu cần sắp xếp, cùng với những chuyên viên khác cũng bị điều động đến Điền Nam lên một chiếc máy bay bình thường do A77 dẫn đầu.
Ngoài chuyên viên cục kiểm sát, trên máy bay còn có một nửa số hành khách bình thường.
Vệ Ách ngồi trên ghế với vẻ mặt lạnh lùng.
Cảm giác của cậu nhạy bén hơn người khác, chấn động khi máy bay cất cánh khiến tai và thần kinh của cậu không thoải mái lắm.
Đương nhiên, việc khiến cậu khó chịu nhất vẫn là ghế ngồi đối diện —— Chủ Thần mặc áo khoác dân tộc thiểu số màu đen sẫm, thêu hoa văn tối ở ngay đối diện.
Hắn cao lớn, ngồi trên một chiếc ghế máy bay chật hẹp, cảm giác tồn tại còn mạnh mẽ hơn bình thường.
Bộ trưởng bộ hậu cần rất keo kiệt, trong thế giới đặc biệt quỷ quái khôi phục, chỗ ngồi máy bay thiếu thốn, ước gì nhồi nhét càng nhiều hành khách vào một khoang máy bay.
Khoảng cách giữa các ghế hẹp đến mức đáng kinh ngạc, hai người —— bỏ qua thân phận thực sự của Chủ Thần —— cả hai đều là đàn ông trưởng thành, đều cao lớn cũng không thấp còn ngồi đối diện nhau, đôi chân dài của Vệ Ách và hắn chắc chắn không tránh khỏi việc đầu gối cạ vào nhau.
Một người một quỷ thần cũng ngồi bất động như núi.
Lúc này ai chuyển chân sang bên kia thì cũng giống như kẻ đó thua ngay lập tức.
Khác nhau chính là, quỷ thần vô cùng thích thú nhìn chằm chằm Vệ Ách, muốn xem cậu có thể chịu đựng được bao lâu.
Vệ Ách thì mặt lạnh tanh đến mức có thể rớt ra vụn băng.
Khí thế của cả hai biến hóa kỳ lạ như có mưa gió bão bùng.
Hành khách phụ cận tìm được chỗ ngồi bên này, cảm giác được khí thế quá cổ quái, theo bản năng dừng bước, nắm lấy vé máy bay không dám tới gần.
Trong bầu không khí lạnh lẽo, Vệ Ách nhíu mày, phát hiện trạng thái giằng co của mình với Chủ Thần đã ảnh hưởng đến người khác, cậu liếc Chủ Thần một cái, lập tức ngả người ra sau, cúi đầu mở túi tài liệu mình mang theo.
Hành khách gần đó lần lượt ngồi vào chỗ.
Vệ Ách là người đầu tiên dời tầm mắt đi trước, bầu không khí căng thẳng giữa ghế ngồi cuối cùng cũng bắt đầu hòa hoãn.
Máy bay bay vào mây, những đám mây như tro chì bay qua cửa sổ.
Còn có khá nhiều thời gian bay từ căn cứ Long Môn đến Điền Nam nên Vệ Ách xé túi tài liệu đã bịt kín ra, rồi lấy một tờ giấy in A4 mỏng, một bản đồ cũ có ký hiệu và một ổ đ ĩa cứng.
Trên tờ giấy in có một báo cáo cơ bản của cục kiểm sát về tình hình hiện tại ở Điền Nam, bản đồ thì ghi rõ suy đoán của một số chuyên viên về nơi "Ba Xà Thoán Bặc" bị chìm sau khi dung hợp với đoàn họ Thốn.
Cắm đ