Chủ Thần đi đại, phát hiện chỗ này còn có một không gian bèn rẽ sang tham quan, chọc ghẹo Vệ Ách một tí.
Ai ngờ nhìn theo ánh mắt của Vệ Ách kèm câu "mày có bệnh à?" về phía cửa phòng thì thấy ký hiệu toilet sáng loáng.
Hắn cũng im lặng một lát.
Lập tức giả khờ coi như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra.
Hắn tiến lên mấy bước rồi trở lại phòng phục vụ.
Không gian phòng phục vụ của tiếp viên hàng không lớn, chứa hai người đàn ông trưởng thành thì có vẻ chật chội.
Khó có thể nói bản thể thật sự của Chủ Thần là gì nhưng cơ thể A Lang Điền Miêu mà hắn xài hiện tại đã cao tới 1m9, hắn thoải mái tựa vào vách tường như con báo đen nguy hiểm dũng mãnh chiếm cứ trong khoang máy bay.
Dáng người Vệ Ách thì gầy gò đứng ở cửa phục vụ.
Đầu ngón tay cậu xoay đao Ngân Điệp mỏng manh sáng bóng.
Vẻ thiếu kiên nhẫn lộ rõ trên mặt.
Nếu không phải kiêng dè đang ở máy bay trên cao, hơn nữa còn nhiều người bình thường thì cậu đã ném đao Ngân Điệp từ lâu.
"Còn không đi?"
Giọng điệu của Vệ Ách lạnh tanh, nhưng Chủ Thần lại không để ý.
Hắn đút một tay vào túi, tay kia móc khẩu trang mà Vệ Ách ném cho mình trước đó, lật xem: "Sao không giới thiệu đồ vật của tụi mày tí xíu?"
Ánh mắt lạnh lùng của Vệ Ách liếc về phía hắn, ý trong đôi mắt rõ ràng là mày quan tâm tới thứ này làm gì.
Chủ Thần nhấc vật trong tay lên, nhẹ nhàng kéo ra, đôi chân dài bắt chéo như muốn đi tham quan nền văn minh của loài kiến đến cùng.
Vệ Ách chưa bao giờ nghĩ hắn có chút tò mò bình thường nào, cậu liếc hắn một cái thấy hắn không có ý định quay về chỗ ngồi bèn quay mặt liếc nhìn lối đi bên kia khoang máy bay.
"Cửa khoang máy bay."
Thanh niên mặc đồng phục hơi nâng cằm, chỉ vào các hàng ghế xếp hàng.
"Cái ghế."
"Người sống."
"Cửa sổ."
Không còn nữa, hướng dẫn viên du lịch đã làm xong nhiệm vụ.
Tổng cộng không quá mười chữ.
Chủ Thần: "..."
Một lát sau, Chủ Thần dựa vào vách tường khoang máy bay, đút hai tay vào túi quần, không nói gì nhìn cậu: "Mày giới thiệu thế hả, chẳng phải bọn mày rất tự hào về khả năng sáng tạo của mình à? Sao qua miệng mày thì chẳng đáng gì nhỉ."
Vệ Ách nhịn không được nữa, lạnh giọng nói: "Vậy có phải mày muốn viết báo cáo du lịch ba trăm chữ cho tao hay không?"
Chủ Thần: "?"
Vệ Ách nhếch môi, mỉm cười giả lả: "Nhóc học sinh tiểu học nào ấy mới lên máy bay, còn muốn hướng dẫn viên du lịch dẫn đi tham quan, chỉ này chỉ nọ hỏi đó là gì."
Cậu dừng một lát lại "à" một tiếng, nói thêm: "Mày biết học sinh tiểu học là thế nào không?"
Cậu liếc nhìn bắp đùi của Chủ Thần, nhướng đôi mi mỏng lên, con ngươi như ngọc đỏ đầy giễu cợt: "Nhóc con chưa tới đầu gối, đi vệ sinh còn phải nắm tay xếp hàng.
Sao hả, giờ còn muốn làm đơn xin với đơn vị để đi vệ sinh một mình đúng không? Bạn học Vương ở cổng làng."
Chủ Thần: "..."
Quả thực Chủ Thần không biết xã hội sâu kiến có hành vi này, hiếm khi nghẹn lời không có cách nào phản bác với Vệ Ách.
Không gian chật hẹp, Vệ Ách và Chủ Thần đứng đối mặt nhau, một người mặt lạnh một người thì nghiêng đầu, giằng co mãi không dứt.
Lúc này, tiếp viên hàng không đưa bịt mắt và khẩu trang cho cả hai trước đó đã tuần tra một vòng trở về.
Tiếp viên hàng không đi giày cao gót, lúc đi đến cuối lối đi, trông thấy bóng người bên trong thì bất giác dừng bước, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên là lạ.
Vệ Ách nghe được tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn ra ngoài thì thấy cô tiếp viên hàng không đang đứng giữa lối đi.
Không biết cô đang suy diễn tới thứ gì, nhưng vẻ mặt sốc + "tôi có nên đi hay không" đó đã có thể nói rõ vấn đề.
Vệ Ách im lặng một lúc, không nói chuyện với Chủ Thần nữa mà dẫn đầu bước nhanh rời khỏi phòng phục vụ.
Cậu cũng đã nhìn ra, gã Chủ Thần này không tìm được cách phá bỏ phong ấn, thấy cuộc sống trôi qua yên bình quá nên kiếm chuyện, chân thành tìm rắc rối cho cậu.
Khi xoay người trở về chỗ ngồi, bước chân Vệ Ách dừng lại một lúc.
Trong khoang máy bay cũng giống như lúc bọn họ tới đây, hành khách đưa lưng về phía đuôi máy bay, mỗi người làm việc riêng, ánh mắt Vệ Ách lướt qua hàng chục hành khách ở khu vực giữa khoang máy bay.
Hơn mười hàng hành khách có nam có nữ, có người nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, có người chán nản lướt màn hình phía sau ghế, còn có nô lệ tư bản đang tranh thủ làm việc.
Vệ Ách chậm rãi nắm đao Ngân Điệp, lông mày dài nhíu lại từng chút một.
Trực giác của cậu cảm giác có gì đó bất thường.
"Ủa không muốn làm hướng dẫn viên du lịch mà?" Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Chủ Thần chậm rãi đuổi theo.
Hệt như hắn không cảm thấy trong khoang máy bay có thứ gì đó bất thường, mà chỉ đứng sau lưng Vệ Ách, hơi nghiêng người về phía trước, thấp giọng hỏi.
Vệ Ách vô cảm liếc hắn một cái, thoáng chốc, dấu vết nhỏ bất thường trong khoang máy bay bỗng biến mất.
Vệ Ách nhìn chằm chằm về phía khoang máy bay, có mấy hành khách ngáp dài, cử động vai cổ cứng đờ vài cái do ngồi máy bay một thời gian dài.
Trong đó khi hai thanh niên hoạt động cổ, vừa quay đầu đã trông thấy Vệ Ách đang đứng cách mấy hàng ghế không xa.
Lập tức, hai người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, há to miệng, làm ra khẩu hình "Vệ Thần".
Hai người vừa nãy còn ngáp dài ngáp ngắn liên tục, lúc này lại đột nhiên kích động.
Cả hai véo đùi của nhau, sợ nhìn nhầm lại không dám hấp tấp nói chuyện với Vệ Ách, nhưng lại kích động đến mức vừa ra dấu tay vừa liên tục bắn tim.
Hai người trẻ tuổi bày tỏ sự ngưỡng mộ quá thẳng thắn, Vệ Ách cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu về phía bọn họ rồi nhanh chóng rời đi trước khi có người kịp nhìn sang.
Chủ Thần ở phía sau cậu, hắn bước nhanh về phía trước.
Chủ Thần tự nhiên đứng thẳng, thản nhiên nhìn hai thanh niên vừa mới phát hiện Vệ Ách.
Dáng người hắn cao ráo, đứng ở lối đi trong khoang máy bay, cảm giác vô cùng ngột ngạt, thản nhiên liếc sang, gương mặt không tỏ vẻ gì khiến hai thanh niên rùng mình, lập tức đứng hình tại chỗ hệt như người sống ở trong núi rừng gặp phải một con thú đáng sợ nào đó ẩn nấp trong bóng tối.
Chủ Thần không nán lại nhìn hai sâu kiến không lọt nổi mắt xanh của hắn nữa.
Chẳng mấy chốc, tầm mắt của hắn đã dời đi.
Hắn đi phía sau Vệ Ách, một tay để sau lưng, khóe môi mỏng hơi cong lên, các ngón tay phía sau chậm rãi xòe ra rồi thoải mái khép lại —— những sợi chỉ vô hình mà người thường lẫn chuyên viên đều không thấy được đã bị hắn kéo ra khỏi vài chỗ trên máy bay.
Các khớp ngón tay của Chủ Thần buông lỏng rồi xòe ra.
Hệt như nhàn rỗi nhàm chán, cầm thứ gì đó chơi đùa không quan trọng.
Khi hắn sắp đến chỗ ngồi, đột nhiên nắm chặt ngón tay, có thứ gì đó vô hình bị hắn siết chặt rồi biến mất trong lòng bàn tay.
Vệ Ách đã trở lại vị trí của mình, đeo nút bịt tai lại nhưng vẫn chưa đeo bịt mắt.
Trông thấy hắn trở lại còn mỉa mai hỏi: "Mày đi chậm như vậy, thực sự cần phải cử một hướng dẫn viên du lịch cầm cờ để hướng dẫn cho mày à?"
Tuy Vệ Ách gầy nhưng dáng người cao ráo, đôi chân thon dài, chỗ ngồi trên máy bay thì chật hẹp, người cao ngồi lâu sẽ cảm thấy không thoải mái.
Trước khi Chủ Thần còn chưa trở về, Vệ Ách tiện đà duỗi bắp chân ra để giãn cơ một chút.
Hiện tại Chủ Thần đã trở lại, cậu còn chưa kịp dời chân thì Chủ Thần đã không hề khách sáo tách chân cậu ra, bước vào vị trí của mình, tiện tay ném khẩu trang treo trên ngón tay suốt cả đường cho cậu.
Vệ Ách:?
Chủ Thần thản nhiên nói: "Tao thấy mày cần hơn tao."
Lời này của Chủ Thần không đầu không đuôi, Vệ Ách nhìn hắn một cái như nhìn tên thần kinh, lập tức ném khẩu trang về, định nghỉ ngơi một lúc.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, máy bay thường xuyên gặp phải luồng không khí, cảm giác của Vệ Ách nhạy bén hơn người thường, thân máy bay xóc nảy tạp âm rất nhỏ đặc biệt rõ ràng trong nhận thức của cậu.
Trước khi quay trở lại chỗ ngồi, cậu đã bảo cô tiếp viên lại đưa cho mình một chiếc bịt tai, đặt ở bên tay còn chưa đeo vào.
Vệ Ách cau mày điều chỉnh vị trí nút tai, sau đó với lấy cặp bịt tai thứ hai.
Trước khi cậu trở về, những hành khách khác bên cạnh cũng đã có người sớm phát hiện Vệ Ách là ai.
Quỷ quái khôi phục ba năm, những hành khách đi cùng chuyên viên của căn cứ Long Môn trên máy bay đều thuộc lòng "quy tắc cơ bản khi lên máy bay", bọn họ không dám chụp ảnh hay làm phiền Vệ Ách vừa mới kết thúc một phó bản.
Ngồi cạnh họ là một chị gái văn phòng đang đi công tác.
Lúc nào cũng tập trung vào việc riêng của mình.
Mãi đến khi thấy Vệ Ách còn đặc biệt xin thêm cặp bịt tai thứ hai, cô mới thận trọng cúi người đưa một cặp tai nghe dự phòng trong túi, đưa cho Vệ Ách, thêm một cặp miếng làm mát và một tờ giấy ghi chú.
Trên tờ giấy ghi là chất lượng giảm tiếng ồn của nút tai được cung cấp trên máy bay không tốt, thêm nút bịt tai sẽ gây đau.
Bên dưới nét chữ còn có một dòng chữ đơn giản:
Chúc cậu có chuyến đi vui vẻ ~
Bên cạnh còn dùng bút bi vẽ một hình trái tim đơn giản.
Vệ Ách nhìn tờ giấy, gấp tờ giấy lại rồi kẹp vào trong tập tài liệu.
Sau đó không chút xúc động mở tai nghe do người lạ đưa cho.
Khi còn nhỏ cậu đã là thiếu niên quái gở, vì một số chuyện thời thơ ấu và người cha nghiện rượu, không nhận được bao nhiêu lòng tốt ở thành Liên Khê.
Thật ra nếu không có quỷ quái khôi phục, thì hiện tại cậu sẽ từ thiếu niên quái gở trở thành một thanh niên quái gở mà thôi, cũng chẳng thay đổi nhiều nhặn gì.
Vệ Ách cất tờ giấy vào trong tập tài liệu, tuy vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ nhưng cuối cùng cậu vẫn nhận lấy.
Chủ Thần ở đối diện liếc nhìn bức vẽ đơn giản cuối tờ giấy, những chi tiết nhỏ dùng để bày tỏ tình yêu dù có đơn giản đến đâu cũng có sức mạnh thần kỳ khiến người ta nhìn thoáng qua là hiểu ngay, hình này giống hệt với cử chỉ của hai thanh niên với vẻ mặt buồn cười kích động trên ghế ngồi trước đó.
Chủ Thần: "..."
Chủ Thần hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đưa tay tháo xuống tai nghe của Vệ Ách.
Vệ Ách còn chưa nhướng mi thì đao bạc trong tay áo của cậu đã lóe ra trước.
Chủ Thần không để ý tới lưỡi đao sắc bén mà nghiêng người về phía trước, ngón tay đặt bên tai cậu.
"Đồ của sâu kiến tụi mày cũng không có gì đặc biệt lắm." Hắn châm chọc nói.
Một luồng không khí hơi lạnh từ đầu ngón tay hắn chảy qua màng nhĩ Vệ Ách, tạp âm do máy bay gặp phải luồng không khí đột nhiên biến mất.
Ngoài ra, cảm giác khó chịu do máy bay rung lắc cũng không còn nữa.
Vệ Ách nhìn sang Chủ Thần, sắc mặt Chủ Thần không vui rút tay lại, tựa lưng vào lưng ghế mềm, ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn cũng không lên tiếng, chỉ là vẻ mặt rất không vui.
Chắc lại lên cơn rồi.
Vệ Ách hàn toàn không biết Chủ Thần lại chạm dây thần kinh ở đâu nữa rồi, nhưng tâm trạng hắn không tốt, cậu cũng không có ý nhận ơn huệ của hắn, vậy nên cũng ngả người ra sau vẫn đeo chiếc tai nghe do nữ nhân viên cho nhét vào tai.
Chủ Thần ngồi đối diện thấy thế, ngón tay dừng lại, vẻ mặt càng không vui.
Vệ Ách không để ý tới hắn.
Cậu kéo bịt mắt xuống, dựa lưng vào lưng máy bay, nhắm mắt nghỉ ngơi.
***
Vệ Ách vốn muốn nhắm mắt lại một lúc, không muốn lãng phí sức lực với Chủ Thần nữa.
Chỉ là không biết có phải vì suốt nửa chặng đường lúc đầu của máy bay hay không, giữa tiếng ồn của thân máy bay, thần kinh của cậu vẫn luôn căng thẳng rồi cả việc giằng co với Chủ Thần ở phía đối diện, hơn nữa ở phó bản Sơn Vương Điền Nam hao phí quá nhiều sức lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, thành ra cả chặng đường này thật sự có chút mệt mỏi.
Sau khi nhắm mắt, bất tri bất giác, Vệ Ách thật sự ngủ thiếp đi.
Cậu dựa nhẹ vào chiếc đệm mềm, mái tóc bạc rũ xuống có hơi rối bời, cổ áo đồng phục tối màu vừa khít khao với chiếc cổ trắng lạnh.
Tuy rằng tư thế toàn thân vẫn căng ra đầy sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, nhưng lại mang tới cảm giác ngày thường hiếm hoi.
Chủ Thần cũng dời tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát đám mây bên ngoài, sau đó ánh mắt lại nhìn sang cống phẩm.
Thanh niên ở vị trí đối diện, đeo bịt mắt, mép viền sát sống mũi, đường nét trắng nõn, xuống dưới nữa là hai cánh môi đỏ mọng.
Vì đôi mắt sắc bén bị che lại, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt, vẻ lạnh lùng và sắc bén thường ngày của thanh niên đã bớt đi, thay vào đó trông cậu có đôi phần mong manh mềm mại.
Đồng phục chuyên viên quân sự, ôm sát dáng người của cậu.
Chủ Thần chợt nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng của phó bản "Sơn Vương Điền Nam".
Cả người thanh niên bê bết máu, nửa quỳ xuống xương rắn Ba Xà Thoán Bặc thối rữa, mái tóc bạc bết lại dính đầy máu.
Máu trong người cậu đã chảy gần sạch, bộ trang phục làng Miêu Điền Nam bị nhuộm thành màu đỏ.
Cổ tay tái nhợt của cậu bị xiềng xích mài ra máu.
Cậu đang dùng "cờ đi núi Thoán Bặc" để triệu hồi đoàn họ Thốn đã dung hợp vào Ba Xà.
Đoàn họ Thốn mời "tổ tiên họ Thốn" là dựa vào hơn một trăm người tạo trành trận cờ đi núi, mỗi người chịu trách nhiệm mời một hoặc vài tổ tiên họ Thốn.
Mời linh hồn trở về dương gian sẽ tiêu hao dương khí, tuổi thọ và "số phận" càng huyền bí khó hiểu của chính bản thân người mời hồn.
Sau khi đoàn họ Thốn mời tổ tiên nhà họ Thốn, thì tất cả dương khí và tuổi thọ