Thổ, thổ lâu đó...!ăn tân nương!
***
Kim đồng hồ la bàn chỉ về phía mình, Vệ Ách trở tay siết chặt la bàn, lập tức ngước mắt nhìn người khác.
Hầu hết người chơi đều chú ý đến Giải Nguyên Chân.
Trương Viễn, Đường Tần còn có hai người chơi khác giống cậu, lấy một chiếc la bàn nhìn trước nhìn sau.
Cả bốn người đều không quay đầu lại nhìn cậu —— sau mấy lần xung đột, Trương Viễn hận không thể xé cậu thành mảnh nhỏ, nếu la bàn trong tay bọn họ cũng chỉ về phía cậu, giờ phút này nhất định đã ồn ào trở mặt rồi.
—— bây giờ, chỉ có kim đồng hồ của khối la bàn trong tay cậu thay đổi.
Hoặc la bàn này bị hỏng, hoặc do cậu đụng phải thứ này.
Vệ Ách nắm la bàn trong tay, cụp mắt, nghe người xung quanh nói chuyện.
Theo lời giải thích của tộc trưởng, những chiếc la bàn này có thể phản ứng khi chúng ở gần "vật", hoặc một người bị nhiễm hơi thở của "vật" trong phạm vi ba trượng.
(*) 1 trượng Trung Quốc = 3,33 mét.
Ba trượng là 9,99 mét.
Có 6 chiếc la bàn, bọn họ mười hai người, hai người một tổ là vừa vặn.
Vấn đề duy nhất là phạm vi thăm dò —— khi người chơi bước vào phó bản, đi qua thị trấn lại đi qua một con sông, cuối cùng mới đến được thổ lâu họ Hồ hiện tại.
Xét theo lời của tộc trưởng thổ lâu, thị trấn Mân Nam mà họ đi qua bên kia sông có lẽ phải được gọi là "trấn Thất Ước".
"Phó bản yêu cầu chúng ta phải vào thổ lâu, sống sót đến ngày thứ bảy nhưng nó không yêu cầu rõ chúng ta phải ở trong nhà suốt mấy ngày này.
Nếu hệ thống đưa ra nhiệm vụ "sưu tập" thì ra khỏi thổ lâu chắc không có vấn đề gì đâu." Đường Tần kiểm tra la bàn xong lên tiếng: "Nhưng bảy ngày này không ai dám chắc có nên đi ngủ đúng giờ hay không, tôi đề nghị sau khi ra khỏi tòa nhà, mặc kệ tìm ra manh mối hay không, nhất định phải trở về trước khi trời tối.
Mọi người nghĩ thế nào?"
Giải Nguyên Chân gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Việc phó bản sinh tồn bẫy người chơi ở một nơi là điều rất phổ biến, nhưng hương hỏa Mân Nam hơi khác một chút.
Dòng tộc thổ lâu theo đơn vị thị tộc vô cùng bài ngoại.
Tuy mới tiến vào chưa được bao lâu, nhưng người chơi đã chú ý tới bầu không khí kỳ quái trong thổ lâu —— ngoại trừ tộc trưởng nhìn như thân thiện, không có một người trong tộc nào chịu giao tiếp với họ.
Ngày hôm qua, hai người đàn ông mặc áo đen quần đen do tộc trưởng thổ lâu dẫn tới đều im lặng lạnh lùng suốt cả quá trình, sáng nay còn đặc biệt phái một cô bé câm điếc đưa đồ cho họ.
Từ mọi khía cạnh đều nói rõ là chi nhà họ Hồ trong thổ lâu này đều đang cố gắng tránh cho những "khách quý từ nhà chính" như họ lấy được thông tin quan trọng thực sự từ bọn họ.
Mặt khác, cấu trúc kiến trúc tổng thể của thổ lâu đặc biệt bất lợi cho người chơi.
Tòa nhà khép kín kiểu khu dân cư hình vòng cung nhìn như có không gian bên trong rộng rãi nhưng thực ra bất cứ ai đi ra khỏi cửa nhà một mình, nhất cử nhất động của người đó ở cửa, sân vườn, thậm chí là sảnh chính đều sẽ bị toàn bộ tầm mắt của tòa nhà nhìn chằm chằm.
Mọi người trong tòa nhà giám sát và nhìn chằm chằm lẫn nhau, người chơi muốn lấy thông tin từ người dân rất khó khăn.
Muốn ở trong thổ lâu làm rõ thổ lâu đã xảy ra chuyện gì và chiếc quan tài quỷ dị đó từ đâu tới, gần như không có khả năng.
Ngược lại, ra khỏi tòa nhà tìm "vật hiến tế" chưa biết, mức độ tự do hành động cũng cao hơn một chút.
Khi thảo luận về cách phân bổ khu vực tìm kiếm, Đường Tần nhớ tới cái gì, hỏi: "Khi phó bản đang tải, có ai chú ý đến cách bố trí của trấn Thất Ước bên kia sông không? Nó lớn cỡ nào?"
Mọi người mặt đối mặt.
Khi vào phó bản chú ý đến đặc điểm bối cảnh vốn là bài học cơ bản dành cho người chơi Quỷ Thoại, nhưng khi đó mọi người chợt nghe tin mình ghép với một người chơi đặc biệt "máu cống phẩm".
Trong cơn hoảng loạn, ngay cả tự giới thiệu cũng bị gián đoạn, chứ đừng nói đến thị trấn đi qua khi tải phó bản.
Mà Giải Nguyên Chân luôn chú ý chi tiết nhất lúc ấy đang gấp gấp điều trị cho Vệ Ách, không có thời gian quan tâm những thứ khác.
"Đi vào từ phía Đông thị trấn, đi ra từ Tây Nam, sáu dặm rưỡi." Trong yên tĩnh, Vệ Ách cầm la bàn, giọng điệu điềm tĩnh: "Cửa hàng bên Đông nhiều, cửa hàng bên Tây ít, chín phố mười sáu ngõ, chợ gần phía bắc, am miếu hướng nam.
Khoảng 8 dặm nữa là tới cổng chào xa nhất thị trấn."
Cậu nói một cách thản nhiên, nhưng khán giả trong phòng livestream lại nghe đến nghẹn họng trân trối.
[Chết tiệt, cái này còn chính xác hơn GPS? Ngay cả bao nhiêu con phố cũng được liệt kê!]
[Thật hay giả, chẳng phải cậu ta tê liệt cả đường à? Sao nắm rõ thế.]
[Là thật đó!!! Phòng livestream 1022 sát vách có anh đại bảng Ất đã dùng đạo cụ đo ra y hệt! Thậm chí cậu ấy còn biết khoảng cách cổng chào nữa!]
[Mịa, làm sao mà làm được vậy?!!!]
Đừng nói phòng livestream, ngay cả người chơi khác cũng kinh ngạc.
Duy chỉ có Giải Nguyên Chân liếc Vệ Ách một cái.
Lúc ấy anh đang ở trên xe kiểm tra vết thương cho Vệ Ách, khi đó anh nắm rất rõ tình huống thân thể của Vệ Ách.
Theo logic mà nói, với thương thế của Vệ Ách, đừng nói đến việc chú ý đến những thay đổi của bối cảnh xung quanh, tập trung chú ý cũng rất khó khăn —— trừ khi...!trừ khi việc việc thu thập thông tin về hoàn cảnh xung quanh đã khắc sâu vào trong xương cốt của cậu, tạo thành một phản ứng bản năng cho dù trọng thương sắp chết cũng sẽ không sơ sẩy.
Chỉ có mấy bộ đội đặc chủng đã huấn luyện nhiều năm và mấy nhân vật trong vùng xám quanh năm liếm máu trên lưỡi đao mới có phản ứng như thế.
Giải Nguyên Chân chưa bao giờ thấy tên Vệ Ách trên hai danh sách này.
Hay là cục kiểm soát đã bỏ sót thông tin?
Những người khác không có nghĩ nhiều như Giải Nguyên Chân, Trương Viễn hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ nghi ngờ, còn chàng trai không theo xu hướng Dương Thanh buộc miệng một câu "anh Vệ ghê gớm".
Giải Nguyên Chân tạm thời đè sự kinh ngạc của mình với Vệ Ách, hỏi những người khác định tìm từ bên nào.
Trong lúc thảo luận, một nhóm người đang ở phòng ngoài tầng một của ngôi nhà, khi những người khác lên tiếng để thành lập một đội, Vệ Ách đã lặng lẽ đặt chiếc la bàn lên bếp lò ở phòng ngoài.
Một giây, hai giây.
Ngay khi la bàn rời khỏi ngón tay của Vệ Ách, kim đồng hồ bắt đầu chậm rãi chuyển động, cuối cùng dời về vị trí trước đó.
Vệ Ách thu hồi tầm mắt, lúc này những người khác đã