Đó quả nhiên là một tòa thổ ty nặng nề biến hóa kỳ lạ, chính diện là bốn tầng với mái hiên đen, ngói đen góc cong, mỗi góc có một boong-ke đèn đỏ, tất cả đều sơn màu đỏ, có cửa sổ ô vuông, tối om như mắt quỷ quái, cực kỳ khéo léo ẩn nấp giữa khe núi, hai bên đều là vách đá nặng nề.
Ánh sáng đỏ phát ra từ chòi gác, máu chảy ròng ròng âm u dày đặc, chiếu sáng các vách đá bên trái và bên phải.
HÌnh thú quỷ dị lờ mờ lóe lên bên trong tòa nhà.
Thành thổ ty La Vụ.
"Thổ ty La Vụ" ẩn mình trong núi sâu không phải phủ thổ ty mà cục kiểm sát điều tra, mà là một tòa thành thổ ty.
Chỉ khác nhau một chữ, nhưng những gì ẩn giấu ở giữa cũng đủ khiến lòng người hoảng sợ —— thành thổ ty ngụy trang thành phủ thổ ty, trốn ở sâu trong núi, khống chế thực lực bên ngoài.
Trăm phương ngàn kế như vậy, cấp độ quỷ quái thực sự của nó có khả năng vô cùng gần với cấp độ của quỷ thần, nhưng sự khôi phục của quỷ quái cấp bậc quỷ thần thường khó kiểm soát, chắc chắn sẽ xuất hiện trong các cuộc kiểm tra và giám sát của cục kiểm sát.
—— đây là một "thành thổ ty" đã từng đạt tới cấp độ quỷ thần, nhưng bây giờ đã bị tàn phá, có ý đồ khôi phục lại.
Ngay lúc gặp phải tòa tháp boong-ke đó, động tác của Vệ Ách chợt dừng lại.
Vào lúc Vệ Ách tập trung, quỷ thần bị quát ngừng lúc trước đã dùng đôi tay đẫm máu áp lên mặt cậu.
Máu trong lòng bàn tay làm bẩn hai gò má trắng nõn ấm áp của thanh niên —— máu quỷ thần bôi qua xương gò má của Vệ Ách, đường nét của cậu vốn đã sâu, khi máu chảy xuống cánh môi có một loại sắc dục khó tả khiến quỷ thần xao động.
Hệt như cuối cùng cậu cũng đã bị thiêu sống tan chảy trước mặt hắn.
Cống phẩm này cứng đầu cứng cổ, đáng ghét đáng hận.
Lần này dây dưa còn cực đoan hơn lần trước.
Quỷ thần nắm tay Vệ Ách, ngậm lấy cống phẩm của hắn không buông, tận hưởng từng chút sự mềm mại và ấm áp của cậu —— ý nghĩ này nảy sinh khi Vệ Ách đứng trong sân nhà khách, bình tĩnh kiềm nén hắt nửa thùng nước giếng lạnh lẽo trong vắt lên mặt.
Hắn chưa từng trông thấy khoảnh khắc đó bao giờ, cậu khẽ khép mi mắt, lộ ra vẻ yếu ớt lạc lõng dưới ánh đèn.
Mà quỷ thần lại ở trong bóng tối lờ mờ, thấy rõ tất tần tật qua dòng nước trong veo chảy qua hàng mi của cậu.
Nước thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng của thanh niên, một lớp vải ướt đẫm dán sát thắt lưng, nếp gấp thuận theo dáng người đẹp đẽ của cậu.
Chỉ có điều mọi thứ không sánh bằng khoảnh khắc đó, nước chảy ào qua mặt Vệ Ách, cậu im lặng thiếu sức sống nhắm hai mắt lại.
Những suy nghĩ đen tối nhất nảy sinh vào lúc đó, quỷ thần không chỉ muốn thanh niên im lặng và mong manh trong ánh nước xuất hiện trước mặt hắn, trong phạm vi khống chế của hắn, mà còn muốn bắt lấy xương tay của Vệ Ách, kéo cậu tới đây.
Sau khi kéo tới đây thì làm gì?
...!Có thể làm bất cứ thứ gì, vì suy cho cùng, đó là cống phẩm của hắn, người của hắn.
Quỷ thần li3m đầu răng nanh, u ám kiên nhẫn đi theo, nhưng cuối cùng khi hơi nước bốc hơi từ quần áo của Vệ Ách, hắn lại tức giận vì ánh mắt lạnh lùng đay nghiến của cậu.
Cánh tay Vệ Ách dán vào cánh tay quỷ thần, sống mũi kề vào sống mũi quỷ thần, một người một quỷ thần áp sát nhau bên cạnh tảng đá, hơi thở như cũng hòa lẫn vào nhau.
Đừng nói ban đầu áo ướt rét mướt, lúc này hơi thở của Vệ Ách bị lấy đi, cậu thở phập phồng gần như toát ra một lớp mồ hôi mỏng —— nhưng không biết Chủ Thần phát điên cái gì, thành thổ ty La Vụ ở ngay gần đó, sợi dây xích chuyển động sẽ gây ra tiếng ồn ào lớn.
Mà cả đao Hộ Tát, đao Ngân Điệp đều chém vào cái xác của Chủ Thần nhưng hình như hắn không biết đau, chẳng hề nhìn tới.
Vầng sáng đẫm máu của thành thổ thy tỏa sáng trên núi.
Vị trí của họ vừa khéo ở trong một khúc quanh núi bị một gốc cây cổ thụ che khuất.
Tảng đá Vệ Ách tựa vào chỉ cách đó nửa bàn tay, dễ bị bại lộ dưới ánh sáng đẫm máu của chiếc đèn lồ ng trong phủ thổ ty La Vụ.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, đặc biệt nổi bật trong bóng tối, nhưng quỷ thần trước mặt lại mặc bộ đồ thợ săn màu đen, lặng lẽ hòa vào đêm đen.
Lúc đẩy Vệ Ách lên đá, hắn cũng tiện thể che cậu ở dưới thân.
Ngọn gió ma quái trên núi thổi qua.
Hơi thở của quỷ thần rất gần.
Hắn mặc cho Vệ Ách xuống tay độc ác đâm đao ngắn vào sau lưng, chỉ một lòng một dạ chiếm lấy thanh niên dưới thân —— Vệ Ách quá lạnh lùng, quá quái gở, dù là đồng loại sâu kiến cũng có vẻ thờ ơ xa cách.
Chỉ khi bị hắn hâm nóng, mới hiếm thấy lộ ra vẻ yếu ớt mặc cho người khác động chạm trong làn sương mù mờ ảo.
"Vệ Ách."
Sau khi tùy ý chiếm trọn hơi thở và nhiệt độ của cống phẩm, quỷ thần mới thoáng buông ra, chậm rãi cắn nhẹ hai chữ này.
Cổ tay Vệ Ách nổi lên gân xanh, ngón tay lành lạnh trở nên trắng bệch.
Ngay cả chân răng và môi cũng tê tái, mà hắn còn dám gọi cậu?
Vệ Ách đã tức giận, đôi mắt hẹp dài, hiện lên một màu đỏ nhàn nhạt khuất nhục thấm ra sát khí, một giọt máu nhỏ xuống từ cổ tay Chủ Thần xuống áo sơ mi của Vệ Ách.
Vệ Ách còn chưa kịp vung đao ra đòn mạnh, Chủ Thần đã đè bả vai cậu lại, ép cậu xuống tảng đá —— trong núi rừng truyền đến tiếng lá cây xào xạc, giống như rất nhiều "người" đang đi lại.
"...!Thứ mày muốn đã đến." Giọng nói của quỷ thần lọt vào tai cậu.
Trong núi sâu, giữa núi rừng, một làn sương mù màu xanh mờ xuất hiện, bốc khói giữa những thân cây sẫm màu.
Lá rụng dưới gốc cây quét qua, không có bóng người, nhưng từng đôi dấu chân đều đang hướng về thành quỷ thổ ty.
—— "thành thổ ty La Vụ" này lộ ra trong núi sâu, hấp dẫn những thứ chưa biết cái gì đến gần nó.
Vệ Ách và Chủ Thần di chuyển từ phía trước của tảng đá sang một bên.
Núi đá không theo quy tắc, nghiêng một khối lớn ở bên cạnh.
Cánh tay của Chủ Thần vòng quanh nửa vai Vệ Ách, đè cậu xuống một nửa.
Bóng cây trên mặt đá lắc lư, hai chân Vệ Ách bị ép lùi về phía sau, nửa thân trên tựa vào tảng đá, bước chân của quỷ thần dời về phía trước.
Sau đêm khuya, nhiệt độ trong núi cực thấp, nhưng cái xác của Chủ Thần A Lang Điền Miêu lại không giống với Thần Lang Quan, cơ thể này rất mạnh mẽ và nóng bỏng.
Trang phục thợ săn Điền Miêu trên người hắn không chỉ ngăn được ánh máu đỏ sẫm lẻ tẻ lộ ra từ lá cây mà còn chặn được phần lớn gió lạnh ban đêm.
Luồng không khí nhỏ dâng trào giữa hai dáng người đang ẩn nấp gần nhau.
Vệ Ách vốn đang nghiêng mặt, nhìn qua vai Chủ Thần, nhìn về phía động tĩnh rừng sâu núi thẳm.
Bỗng nhiên, sắc mặt Vệ Ách hơi thay đổi, cậu quay mặt sang một bên trong một không gian rất nhỏ.
Trong bóng tối, hàng lông mi dài nhướng lên, bên dưới là đôi mắt phủ đầy sương giá.
—— một cánh tay của quỷ thần đặt ngang trước người cậu, cơ bắp căng ra dưới lớp vải.
Hắn dựa sát vào, hơi thở hắn phả vào vai Vệ Ách.
Vệ Ách nghiêng mặt, đao Hộ Tát trong tay đ è xuống, lưỡi đao để ở cánh tay còn lại của hắn đang dời xuống ôm lấy cậu.
Quan hệ của cả hai, cũng không tốt đến mức có thể chặt chẽ như vậy.
Lưỡi đao lạnh lẽo phản quang ấn vào cơ bắp cánh tay, nếu không phải tình huống đặc biệt, thanh niên chắc chắn sẽ chặt đứt cánh tay của hắn.
Cánh tay bị Vệ Ách cầm đao uy hiếp, thậm chí Chủ Thần không thể hiện một chút cảm xúc nào.
Hắn không những không dời cánh tay đi mà còn nghiêng mặt, li3m nhẹ đầu răng nanh giằng co với Vệ Ách.
Đôi môi mỏng của hắn nhếch lên chẳng hề giống người đang yêu, lộ ra đường cong như con cáo khát máu uống máu, vồ lấy điểm chí mạng của con mồi.
"Sư công áo vàng nói."
Hắn nói nhẹ tênh.
Vẻ mặt Vệ Ách không thay đổi, vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
"Dòng dõi thầy sâu kiến của mày đã đánh nhau với sư công áo vàng hàng trăm năm." Đôi khuyên tai của Chủ Thần hơi lóe lên trong bóng tối, hạt lưu ly và mã não