Diêm Vương mượn mạng
***
Những người chơi khác không có ưu thế về độ cao của Vệ Ách nên không thấy chiếc quan tài trống ở giữa.
Song ngay khi linh vải vừa vén lên, chậu lửa trước quan tài bốc lên ngùn ngụt, chiếu ra thứ mà tộc trưởng thổ lâu nắm được từ dưới đất —— Một chuỗi dài, trắng hồng trơn nhẵn gấp khúc lại nhuốm máu.
[Ọe, đó là cái gì?! Là ruột hả?]
[Ựa mắc ói...]
[Cứu bé, đó là ruột người hay động vật vậy?]
[Dựa theo cái nết ngựa bà của trò chơi này, tôi cá 100% đó là ruột người]
Khúc ruột bị tộc trưởng nhặt lên, mặt ngoài rất trơn nhẵn nhớp nháp mang đến cảm giác thịt bệnh rất ghê tởm.
Tuy chỉ bị chiếu sáng trong chớp mắt, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được buồn nôn.
Người chơi chưa kịp hoàn hồn lại sau kí.ch thích mạnh, tộc trưởng thổ lâu lại nở nụ cười nhiệt tình như trước, đi ra từ trong linh cữu: "Lão gia truyền đạo không nghe lời, làm cho các khách quý của chủ nhà chê cười rồi."
Lão gia truyền đạo?
Vệ Ách khẽ nhíu mày, không nói gì.
Các người chơi không biết "lão gia truyền đạo" là thứ quái gì, nhưng không dám để tộc trưởng thổ lâu biết "khách quý của chủ nhà" đến Dự Châu ngay cả chuyện này cũng không hiểu, chỉ có thể cứng ngắc cười đáp lại.
Cũng may tộc trưởng Thổ Lâu cũng không nhiều lời, thuận miệng nhắc tới liền dẫn mọi người đến trước một cánh cửa gỗ.
Không gian sống của thổ lâu được phân bố theo chiều dọc thành các đơn vị độc lập, trong đó có một đơn vị là hộ gia đình ở tầng một, người đứng đầu thổ lâu an bài cho người chơi là một tòa nhà trống, sau khi vào thì không có đồ đạc gì, trên bếp lò ở phòng ngoài của tầng một thậm chí còn có một lớp bụi mỏng.
"Đây vốn là phòng của A Tín, năm ngoái đã đến Dung Châu tòng quân rồi nên không có người ở, mọi người cứ tạm thời nghỉ ngơi ở đây." Tộc trưởng thổ lâu bảo hai người cùng tộc mặc áo đen quần đen đi lấy mấy cuộn chăn ga cho người chơi, cười thân thiện nói: "Hoàn cảnh có chút đơn sơ, nhưng mấy năm nay người trong tộc sinh con trai quá nhiều, thực sự không có phòng trống."
Người chơi liên tục nói không sao.
Tộc trưởng thổ lâu nheo đôi mắt nhỏ lại, ân cần nói: "Ôi chao, chúng tôi ở sâu trong Phúc Kiến, núi nghèo hoang sơ, sau khi trời tối mọi người chớ lang thang bên ngoài, coi chừng gặp phải trường trùng tử."
Khi ông nói chuyện, ánh lửa dầu mè mờ nhạt chiếu vào mặt, nụ cười thân thiện không hiểu sao làm cho người ta nổi da gà.
Khán giả trong phòng livestream cũng rùng mình.
[Cứu với! Ổng nói gì "coi chừng gặp phải trưởng trùng tử, sao lại là lạ?]
[Trưởng trùng tử chính là rắn, người Phúc Kiến được xưng là Nam Man còn gọi là Xà Việt, ngày xưa dân Phúc Kiến đều là bậc thầy chơi rắn.
Tuy họ Hồ của thổ lâu là một nhánh di cư từ Dự Châu, nhưng họ đã cắm rễ ở đây mấy trăm năm, nói không chừng...]
[Móa, vậy đây có nghĩa là trời tối mà ra khỏi cửa là bị rắn xực luôn phải không?]
[Nói đến thì sợ...!vừa nãy lúc bọn họ bước vào nhà, hình như tôi thấy thứ gì đó đang chuyển động trên tấm gỗ ở dưới đáy ngói, nhưng không thấy rõ lắm...]
Người chơi ghép vào phó bản ba sao không có mấy kẻ ngốc, tộc trưởng thổ lâu vừa đi đã có người thấp giọng mắng.
"Ở trong phòng trước cũng tốt." Giải Nguyên Chân bình tĩnh nói: "Vừa nãy mọi người cũng đã thấy quan tài trên thạch bình rồi, bất kể bên trong là gì, tốt nhất không nên vi phạm cảnh báo của NPC vào đêm đầu tiên.
Mọi người hãy kiểm tra tình hình căn phòng này trước, thử xem có thể tìm được manh mối gì không."
"Đạo trưởng Giải nói có đạo lý, tôi cũng nghĩ không nên hành động hấp tấp."
Một người lên tiếng đồng ý với Giải Nguyên Chân.
Ngoại trừ Giải Nguyên Chân, Trương Viễn thì có một cô gái bình tĩnh nhất suốt đường đi.
Cô khoanh tay dựa vào tường cao, nhìn thấy ánh mắt của mọi người thì khẽ nhướng mày: "Đường Tần, năng lực đặc biệt là cắt giấy, nếu mấy người thu thập được mẫu cắt giấy trong phó bản, tôi sẽ ra giá gấp đôi."
Có người nghe thấy bản dự thảo được thu mua, người chơi đó như nghĩ tới điều gì, kinh ngạc thốt lên: "A, cô là người mới vượt qua phó bản ảnh nhân Phật Sơn cách đây không lâu?! Lấy được kéo cắt đầu rồng đó hả?"
"Ảnh nhân Phật Sơn" là một phó bản hình thành cách đây một thời gian, chủ yếu liên quan đến nghệ thuật cắt giấy dân gian.
Nghe nói có người đã lấy được chiếc kéo đầu rồng mang theo truyền thống cắt giấy Liễu Phái.
Sau khi những thứ siêu nhiên khôi phục, năng lực cắt giấy có tiềm lực rất lớn, có thể dùng để công kích, rút lui và phòng thủ, lúc bình thường cũng có thể đánh yếm trở.
Một người chơi khác trên bảng A với năng lực đặc biệt là "cắt giấy" đã thể hiện rất xuất sắc trong mấy phó bản có độ khó cao.
Mà người chơi xếp hạng cao đó từng ra giá cao cho manh mối về "kéo đầu rồng" của Liễu Phái.
Tiềm năng cắt giấy của Liễu Phái có thể tưởng tượng được
Song người nhận được rất ít, mọi người chỉ có thể biết từ thông tin tổng thể của người chơi do app "Quỷ Thoại" cung cấp sau khi phó bản kết thúc, biết rằng có ai đó đã lấy được kéo đầu rồng nhưng bọn họ không biết người đó rốt cuộc là ai.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Đường Tần.
Đường Tần cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Là tôi."
Thấy cô thừa nhận, ngay cả Trương Viễn cũng hơi thay đổi thái độ.
Đường Tần vừa nói thế, mọi người mới nhớ đến phần tự giới thiệu bị gián đoạn trước đó, nên từng người một báo ra mình đã vượt phó bản gì và năng lực của bản thân.
Thực lực của những người chơi còn lại cũng khá bình thường, tuy không nổi bật như những người khác nhưng cũng không tệ, khán giả trong phòng livestream vừa thất vọng vừa thở phào nhẹ nhõm.
[Cũng tạm được, ít nhất không có người yếu đuối dễ vỡ thứ hai như khứa họ Vệ.]
[...!Muốn đạt tới trình độ như họ Vệ, cũng khó ha?]
Đây là sự thật.
Vì...
Lúc này Vệ Ách đang nằm nghiêng trên chăn đệm thở hổn hển:)
Lúc mọi người tự giới thiệu, cậu khẽ nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, hé môi, lồng ngực phập phồng không rõ ràng, giống như người yếu ớt sắp ngỏm tới nơi còn bị bắt vận động —— vấn đề là, mẹ nó cậu ta được đạo trưởng Giải Nguyên Chân cõng suốt cả đường mà?!
Được cõng vào cũng coi như vận động, cũng có thể trừ đi điểm sinh mệnh của cậu ta?!
Phòng livestream im lặng trong chốc lát, có người bình luận một câu: [Thiệt sự, không biết cậu ta vô dụng cỡ nào.
Tôi muốn khóc quá.]
Bình luận bỗng dưng trở nên dày đặc:
[Lệ tuôn như suối, nước mắt đầm đìa]
—— không ai nhận ra, từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ Vệ Ách chưa từng giới thiệu bản thân.
—— ——
Diện tích tổng thể của thổ lâu rất lớn, nhưng chỉ riêng diện tích của thổ lâu thì cũng không quá rộng rãi, mười hai người chen chúc ở cùng một tầng hoàn toàn không hoạt động được.
Sau khi giới thiệu xong, mọi