Đan dược
***
Khí lạnh dâng trào trong máu thịt, sự thèm khát không thuộc về mình đột nhiên tăng vọt lên.
Trong phút chốc, thế giới trước mắt Vệ Ách đột nhiên thay đổi, màu sắc thay đổi chóng mặt, sặc sỡ lại vô cùng ô nhiễm.
Trong vòng xoáy màu sắc sặc sỡ, hai vầng sáng một trái một phải hết sức rõ ràng.
Cảm xúc do hai quầng sáng mang lại hoàn toàn khác nhau.
Một loại khinh miệt chán ghét như trông thấy vật không sạch sẽ.
Còn lại là sự thèm khát xen lẫn soi mói lạnh lẽo.
Ăn một cái, nghiền nát cái còn lại...!những suy nghĩ mạnh mẽ cao ngạo của hắn điều khiển thần kinh của Vệ Ách.
Mồ hôi lấm tấm rịn ra từ trán, khóe môi Vệ Ách kéo căng ra sắc bén như lưỡi đao.
Một áp lực quỷ dị từng xuất hiện trong "điện Tam Quan" tràn ngập trong căn phòng.
Không gian căn phòng trở nên tối tăm không thể giải thích được, ánh sáng của chiếc bàn hương cũ dày đặc và lờ mờ, khí vận đen kịt tràn ngập các góc phòng.
Đường La không hề hay biết, giống như Giải Nguyên Chân khi ấy vẫn giới thiệu từng món đồ đã chuẩn bị sẵn.
"Đồ cũ này từ hội thương mại biển Nam, nằm trong xác chết trên núi, cách sử dụng nó đã được đính kèm với ghi chú ở phía sau."
"Thứ hai là một món đồ từ Tứ Châu...!Thổi một lần có thể triệu hồi ba con quỷ nhỏ cho cậu sử dụng."
"Còn chiếc mai rùa này không biết đến từ đâu, nó được thờ phượng tại miếu Hoàng Đại Vương, khi miếu bị phá hủy trong thời loạn đã chảy tới Nam Dương."
Tổng cộng có bốn thứ.
Tất cả đều được đặt trên tấm vải nỉ màu đỏ sẫm.
Bên trái là Tôn Thanh Ngọc Huyết Quan Âm, toát ra khí tức hung hãn.
Món thứ hai là sáo xương dài, món thứ ba là một mai rùa có kích thước bằng lòng bàn tay khắc phù văn, món thứ tư là đan được có hoa văn màu tím.
Bàn tay của Đường La di chuyển đến đan dược màu tím cỡ trứng ngỗng cuối cùng.
"Món cuối cùng này..."
Trong không trung vươn ra một bàn tay trắng lạnh, đậy nắp hộp bạc lại.
Đường La như một con rối máy móc không ổn định ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thanh niên tóc bạc mặc đồng phục đen không biết từ nào đã đứng dậy, khuôn mặt bị mái tóc bạc che khuất.
Một tay cậu đè lên nắp hộp bạc, mu bàn tay trắng nõn lộ ra gân xanh, từ cổ tay đến khuỷu tay đến bả vai đều ở trong trạng thái căng thẳng kỳ dị đáng sợ.
"...!Cái cuối cùng là." Giọng điệu của thuyền vương Đường La ngập ngừng giới thiệu.
"Thanh niên" "chậm rãi nghiêng đầu, đôi mắt đỏ sậm trong bóng tối liếc tới.
Bàn bát tiên sau lưng Đường La, đầu nhàng bốc lên ngọn lửa.
Một nỗi sợ hãi không có lý do trỗi dậy, tuy suy nghĩ không rõ ràng lắm, nhưng thuyền vương Đường La vẫn theo bản năng lui về phía sau mấy bước, hơn nữa khi bị "thanh niên" liếc tới, ông đã dời mặt sang chỗ khác trước một bước.
Khi giám đốc căn cứ trở lại, ông đã thấy bóng dáng của Vệ Ách đâu, thuyền vương Đường La mặc đường trang trong căn phòng, chẳng nói chẳng rằng.
Giám đốc căn cứ còn tưởng rằng hai người nói chuyện không hợp, tính nết đó của thuyền vương chọc giận Vệ Ách, đàm phán không thành công.
Ông không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Đứa bé Vệ Ách đó nhìn bề ngoài lạnh lùng nhưng thực ra khá dễ nói chuyện, ông đã làm gì khiến người ta đi luôn rồi à?"
"À, đâu có, bình thường mà." Thuyền vương Đường La giống như là vừa mới chực tỉnh rồi lắc đầu, ông thoáng liếc nhìn ba nén hương trên bàn, chẳng biết từ lúc nào đã cháy đến ngọn.
Đường La thấy vậy ôi chao một tiếng: "Sao hôm nay nhang cháy nhanh thế?"
Ông vừa lẩm bẩm vừa vội tiến lên cắm lại ba nén hương, nhưng ông không chú ý là —— hoặc là nói, có điều gì đó ngăn ông phát hiện ra rằng chữ viết trên linh bài sau nén hương đã ảm đạm hơn trước rất nhiều.
—— ——
Trong ký túc xá chuyên viên đặc biệt cấp S chiếm cứ một tầng riêng biệt bên hông của căn cứ.
Sương mù dày đặc tuôn ra, bao trùm toàn bộ phòng ngủ.
Những sợi xích rỉ sét màu đỏ sậm như những con rắn mảnh mai ẩn hiện trong sương mù.
Mu bàn tay gầy guộc trắng nõn của thanh niên nện vào trong lớp vải mềm mại.
Vệ Ách nửa ngã xuống giữa chăn, chiếc eo thon, bờ vai và hai tay đều bị sương mù và xiềng xích màu đỏ quấn chặt.
Sương đen tràn ra biến mất trong bộ đồng phục đen và ngay ngắn của của cục kiểm soát, còn sợi xích sắt đỏ rỉ từ cổ áo và cổ tay áo lần lượt tuôn ra rồi liên tục tiến vào cơ thể Vệ Ách.
Cổ tay Vệ Ách bị cả hai siết đến đỏ ửng.
Cậu ngửa cổ ra sau, cắn chặt hàm răng, chân dài giẫm lên mặt đất —— quỷ vật và xiềng xích xuyên qua cơ thể cậu, bất kể là trước hay sau, đẳng cấp không khác nhau, đều là vật cao ngạo không màng đến sinh tử của vật chứa.
Hai ý thức hoàn toàn khác nhau đang cạnh tranh để trở thành kẻ đầu tiên kiểm soát cơ thể của Vệ Ách.
Chiếc hộp bạc Đường Lạc mang tới bị ném sang một bên, nắp hộp mở ra, bốn món đồ bên trong rơi ra ngoài, tất cả đều rơi xuống giường.
Cũng không biết người dưới tay của thuyền vương Nam Dương đã làm gì, vậy mà vơ vét tới hai món đồ có tính chất hoàn toàn trái ngược!
Một thứ cần thiết cho sợi xích sắt màu đỏ gỉ, thứ còn lại cần thiết cho tượng thần quỷ vật.
Sợi xích sắt đỏ rỉ và tượng thần quỷ vật đều cần và ghét thứ khác nhau, sức mạnh của cả hai đụng độ xung đột gay gắt trong cơ thể Vệ Ách.
Luồng khí âm lãnh và nóng bỏng đan xen với nhau, Vệ Ách có cảm giác cơ thể của mình sắp bị nghiền nát từng chút một, cậu không khỏi cắn chặt răng, trán tràn đầy mồ hôi.
Sau khi trở về quê hương quen thuộc, tâm thái yên ổn mấy ngày nay lại bắt đầu dấy lên cơn hung bạo trong đau đớn dữ dội.
Nếu biết chỉ là nhân tiện đi gặp Đường La một lần, lại chọc vào một chuyện như vậy, Vệ Ách nhất định phải làm thịt ông trước rồi tính sau!
Chẳng cần biết thuyền vương Đông Nam hay thuyền vương.
Tấm chăn xếp chồng gọn gàng theo thói quen của Vệ Ách lúc này đã hoàn toàn lộn xộn, mục tiêu của sương đen rất rõ ràng —— hắn muốn điều khiển Vệ Ách nuốt viên thuốc tím ấy, sau đó phá hủy giáp cốt xanh đậm mà hắn ghét và khinh thường đó.
Còn ý đồ của sợi xích đỏ rỉ hoàn toàn trái ngược ý định của hắn.
(*) Giáp cốt văn hay chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán.
Giáp cốt văn mỗi giai đoạn đều có sự khác nhau, giáp cốt văn thời Vũ Đinh được xem như hoàn chỉnh nhất, và cũng có số lượng lớn nhất được phát hiện.
Dù sao hôm nay cũng phải nuốt một thứ, Vệ Ách thà để cho Chủ Thần cảm nhận được mùi vị bị người khác ép buộc khống chế còn hơn.
Vệ Ách xoay người, giãy giụa lấy mai rùa xanh đen rơi trên mặt vải.
Vừa mới nắm vào tay, cậu đã cảm giác được hơi thở ấm áp nhè nhẹ, còn mật chú trên xích sắt gỉ đỏ ngay lập tức trở nên mạnh mẽ hơn.
Sương mù dày đặc giống như dây thừng thực chất lập tức quấn lấy cổ tay Vệ Ách, mạnh mẽ kéo cậu về phía sau.
Dây xích sắt gỉ đỏ giống như một con rắn lập