"Sao nào?" Một tay quỷ thần ôm lấy Vệ Ách, tay kia nắm lấy phần dưới cổ cậu, đẩy mặt cậu lên cao.
Khi hắn cúi đầu dụ dỗ, sống mũi cao thẳng gần như dán sát vào thanh niên.
Giọng điệu của hắn thân mật, con ngươi bạc không phải người lại chứa đầy ý tấn công.
Vệ Ách còn chưa kịp trả lời, xương ngón tay của Chủ Thần dọc theo quai hàm đẹp đẽ của Vệ Ách trượt xuống.
Đầu ngón tay của hắn hơi mang theo quỷ khí, nơi đi qua vải vóc vốn quấn quanh cổ Vệ Ách bị tản ra, lộ ra làn da tái nhợt như tuyết và yết hầu gầy gò lạnh lẽo.
Dưới vải vóc, cổ của thanh niên trải đầy dấu vết do hắn để lại.
Hết vết này đến vết khác một cách rậm rạp và tàn nhẫn.
Tuyên bố quyền sở hữu cống phẩm này.
Vệ Ách tựa lưng vào tường trại, hai tay bị trói sau lưng.
Cậu đối mặt với bông đùa cám dỗ của Chủ Thần, sắc mặt cậu vẫn lạnh lùng, ngay cả miệng cũng không mở ra.
Bề ngoài, ngón tay Chủ Thần dịu dàng, giọng điệu dụ dỗ.
Thực ra một người một quỷ thần lại đang vật lộn một nơi không thấy được.
—— khoảnh khắc Chủ Thần xuất hiện, đao Ngân Điệp xoay quanh cổ tay đã bay ra sớm hơn lời nhắc của hệ thống.
Cậu quen thuộc với hơi thở của Chủ Thần đến nỗi khi hoàn cảnh thay đổi, cậu đã nhận ra điều gì đó không ổn trước khi hệ thống xảy ra lỗi, nhưng ngay khi Chủ Thần xuất hiện, mối quan hệ cung phụng của máu cống phẩm lại kết nối lại một lần nữa.
Lưỡi đao Ngân Điệp vừa bay được nửa đường thì đã bị dừng lại giữa không trung.
"Cống phẩm" không có tư cách đi quá giới hạn chống lại "quỷ thần" —— dẫu sao, từ lúc cậu trở thành cống phẩm, cống phẩm cũng đã chỉ là thứ chờ quỷ thần hưởng thụ.
Lưỡi đao Ngân Điệp dừng lại giữa không trung, lưỡi đao màu tuyết phản chiếu mặt mày sâu của quỷ thần.
Ngay khi hắn ôm lấy eo Vệ Ách, xiềng xích lạnh lẽo đã xuất hiện sau lưng cậu.
Những sợi dây xích máu bị Chủ Thần hoàn toàn ăn mòn và khống chế, trong phút chốc trói chặt hai tay Vệ Ách từ dưới lên trên, vững vàng trói chặt rồi bắt chéo hai tay Vệ Ách về phía sau không hề thương tiếc.
Ngay sau đó, lưng Vệ Ách đã bị Chủ Thần đẩy vào tường.
Chủ Thần hiểu rõ cậu hơn bất cứ ai hơn bất cứ điều gì khác.
Tất cả các khớp vai, cánh tay và cổ tay của Vệ Ách đều bị trói chặt, ngăn chặn mọi khả năng thoát ra.
Vệ Ách bị bắt chéo hai tay sau lưng bị đẩy vào góc tường trại, cậu nâng đầu gối lên thụi vào quỷ thần đang cúi người trước mặt.
Chỉ có điều, gầu đối nâng lên như va vào một bức tường sắt cứng rắn có tính dẻo dai —— Chủ Thần nâng đầu gối trước một bước.
Dưới hỷ bào của Thần Lang, dáng người quỷ vật mạnh mẽ như sắt thép, chân thanh niên vừa mới nâng lên đã bị đầu gối lạnh lẽo mạnh mẽ của quỷ thần đè lại.
Một tay Chủ Thần giữ cằm Vệ Ách, đầu gối chậm rãi tăng lực, đè chân đang giơ lên của thanh niên từng chút một.
Chỉ ngắn ngủi qua lại mấy lần, một người một quỷ thần đã nhanh chóng đánh nhau.
Trong quá trình này, bên môi hắn vẫn luôn mang theo đường cong đầy hứng thú.
Vừa thấp giọng dụ dỗ thanh niên hiến tế cho mình, vừa tàn nhẫn khống chế thanh niên dưới thân mình.
Để cho đồ ăn Vệ Ách kiên cường bất khuất này có bất cứ kẽ hở nào phản kích thì đều là chuyện không sáng suốt.
Đến khi Vệ Ách hoàn toàn bị ép buộc hoàn toàn, cơ thể của cậu bị ép dính vào bức tường của trại lâu.
Đầu gối phải của hắn vẫn không dời đi, ngược lại dùng một chút lực hướng lên trên, đ è xuống đôi chân thon dài và dẻo dai của thanh niên, đóng đinh thanh niên vào tường.
Sau khi xé mảnh vải quấn quanh cổ Vệ Ách, Chủ Thần nhìn chằm chằm vết máu hơi rỉ máu mà hắn để lại, hiếm thấy không có ý nghĩ cắn một cách tàn nhẫn nữa mà nảy sinh một kiểu trêu chọc với đồ ăn dưới lòng bàn tay.
Hắn nghiêng đầu, x0a nắn quai hàm của Vệ Ách, che dấu vết mình để lại.
Đầu lưỡi li3m qua lại một cách tỉ mỉ và dò xét.
Cằm Vệ Ách bị hắn bóp lấy nâng lên, cần cổ lạnh buốt lại hơi đau nhói.
Sau đó bị li3m láp một cách đầy nhớp nháp và ác ý, đột nhiên khiến cậu cảm thấy ớn lạnh từ sâu trong tủy sống.
Cậu theo phản xạ, cong đầu gối định hất văng Chủ Thần ra xa, nhưng lại bị cơ thể cứng rắn của quỷ thần đè lại.
"Tao rất thích dáng vẻ hiện tại của mày." Chủ Thần cúi người, dáng người cường tráng ép người sống ấm áp vào giữa mình và bức tường trại, đầu gối dùng sức đè lên bắp chân thon dài của thanh niên, hắn ngẫm nghĩ đầy vẻ hứng thú dào dạt, tràn đầy khao khát khám phá kỹ lưỡng: "...!Giãy dụa, lại chẳng nên cơm cháo gì."
"Đẹp lắm đấy."
Lời khen ngợi chân thành của quỷ thần rơi vào bên tai, Vệ Ách nhướng mí mắt, thốt ra một từ còn lạnh hơn cả đất lạnh cực Bắc: "Xéo."
Dường như Chủ Thần cũng không tức giận.
Một bàn tay lạnh lẽo của hắn áp vào một bên mặt Vệ Ách, dán lên má thanh niên, ngón tay khẽ mân mê.
Tay còn lại trượt xuống eo cậu, đột nhiên ôm cơ thể cậu lại gần mình.
Hai bóng người thoáng chốc đã áp sát nhau, d*c vọng xâm lược và khao khát cháy bỏng đọng lại trên người quỷ thần, hắn li3m đầu răng nanh, môi hơi cong lên, giọng nói trầm thấp đầy tính hung hãn và tấn công:
"Trước đây tao đã ưu ái mày rất nhiều, trở mặt vô tình không phải là tính cách tốt đâu, người quen lâu năm của tao à."
Trạng thái [mù] đặc biệt vẫn chưa kết thúc.
Đôi mắt của Vệ Ách vẫn mù, cậu nhắm mắt lại, ngay khi bất chợt bị kéo tới, cậu cảm giác lần đuổi bắt này của Chủ Thần hình như còn mang theo vũ khí, chuôi đao vừa lạnh vừa cứng dưới áo bào đang ép cậu ở khoảng cách rất gần.
Vệ Ách còn chưa kịp chú ý đến chuôi đao, lời nói tiếp theo của Chủ Thần khiến cậu chú ý.
"Là mày." Cậu cắn răng lạnh giọng.
Trong không gian của Chủ Thần, trước khi bại lộ ý đồ phản loạn của mình, Vệ Ách đã gặp phải những tình huống sinh tử cần phải rút ra xác suất trong phó bản.
Vệ Ách luôn hiểu rõ vận may của mình một cách rõ ràng tường tận, nhưng trong vài lần rút ra đó, cậu lại bất ngờ rút ra những lá bài xấu.
...!Không ngờ Chủ Thần đã sớm nhắm vào cậu.
Khó trách khi cậu làm phản thì lúc săn lùng cậu lại tới nhanh hơn dự đoán gấp mấy lần.
Chủ Thần trầm thấp cười.
Hắc đặc biệt thích nhìn đồ ăn sau mỗi lần giãy dụa kiếm được đường sống ngay trước mắt lại đột ngột bị cắt đứt, phát hiện bản thân ngay từ đầu đã bị mắc kẹt trong mạng nhện mang tên cõi chết của Thần.
Điều này k1ch thích hứng thú trước nay chưa từng có của hắn.
Bởi vậy hắn lần lượt giấu diếm tác phẩm của mình để cho thanh niên vô hạn tới gần lối thoát thành công rồi đến giây phút cuối cùng, kéo cậu trở lại đáy vực.
Khoảng cách giữa người và thần linh là nơi sinh tử bị kiểm soát, số phận bị chiếm hữu mà cống phẩm không bao giờ tưởng tượng được.
Dù thần linh ban đầu chỉ thờ ơ, thoáng nhìn một cái thì số phận của sâu kiến bị theo dõi cũng đã được định sẵn.
Chờ cho đến khi Vệ Ách nhận ra mình đã bị đánh dấu từ lúc bị rút vào không gian vô hạn, Chủ Thần mới vuốt v e vành tai cậu mà hỏi: "Sao nào, không cung phụng thêm lần nữa à?"
Cơ thể ấm áp của thanh niên dán vào cơ thể lạnh lẽo quỷ vật đang hào hứng bừng bừng là một trải nghiệm chưa bao giờ có trước đây.
Chủ Thần vân vê vành tai thanh niên, đôi mắt bạc lóe lên lời nói ra lại đầy dụ dỗ: "Thử lại lần nữa, không chừng tao có thể cho mày thêm cơ hội."
Hắn đột nhiên rất hào hứng, nhưng hắn vẫn không tìm được ngọn nguồn.
Song hắn có dự cảm, chỉ cần cống phẩm dưới thân mình cung phụng một lần nữa thì hắn có thể tìm được đáp án.
Vệ Ách gầy gò, theo tỉ lệ mà nói, vai rộng eo hẹp, nhưng dáng người mảnh khảnh và rắn chắc của cậu lại gầy hơn quỷ vật một vòng.
Hai tay của cậu bị bắt chéo sau lưng bị quỷ thần cao lớn ép vào tường trại lâu, mái tóc bạc rũ xuống vờn quanh xương quai xanh.
Đối mặt với dụ dỗ của quỷ thần, Vệ Ách lặp lại: "Xéo."
Giọng nói càng lạnh lùng và càng thiếu kiên nhẫn.
Chủ Thần tiếc nuối than thở, ngay sau đó hắn móc lấy tay thanh niên dùng một lực mạnh đẩy cơ thể cậu lên trên —— nếu ngọn nguồn đã không chịu hợp tác thì hắn đành phải đích thân thử.
Tiếng xiềng xích leng keng vang lên, dây xích rỉ sét đỏ thuận theo ý muốn của quỷ thần, nhanh chóng cởi bỏ xiềng xích rỉ sét đỏ trên một cánh tay của Vệ Ách.
Ngay khi cánh tay bị buông ra, ánh sáng của đao Ngân Điệp lập tức xuất hiện giữa ngón tay Vệ Ách.
Cậu giơ tay, trong trạng thái [mù] cầm lưỡi đao Ngân Điệp đâm vào cổ Chủ Thần.
Ngay khi lưỡi đao Ngân Điệp đâm xuống, bàn tay tái nhợt của Chủ Thần nắm lấy xương cổ tay gầy gò của thanh niên giữa không trung.
Sau đó, ngón tay hắn siết chặt ngón tay cái, cử động lòng bàn tay, xòe các ngón tay ra trượt qua lòng bàn tay của Vệ Ách.
Lưỡi đao Ngân Điệp rạch một đường mỏng trên mu bàn tay của Chủ Thần, ký tự màu máu đỏ sẫm chảy ra từ cái xác của "Thần Lang Quan".
Chỉ có điều ngay sau đó, Chủ Thần đã cạy mạnh ngón tay của Vệ Ách, lưỡi đao Ngân Điệp rơi xuống trong ánh lửa của trại lâu.
"Rầm" một tiếng.
Chủ Thần đan xen ngón tay của Vệ Ách, nắm chặt mười ngón tay của cậu, ấn mu bàn tay lên tấm ván.
Sương đen dày đặc dâng lên, cần cổ trắng nõn lạnh lẽo thấm máu của Vệ Ách lại bị đưa đến bên môi của Chủ Thần.
Mà quỷ thần cao lớn âm lãnh lại đột nhiên áp sát, áp tới người sống trước mặt không còn khoảng cách.
Khi hai bóng dáng tiến lại gần nhau, đầu gối quỷ thần đè lên đùi Vệ Ách trượt xuống bên chân thanh niên.
Cơ thể quỷ vật lạnh lẽo gần như áp sát vào trang phục của cậu.
Vệ Ách tạm thời bị mù, không thấy tính tấn công và xâm lược trước nay chưa từng có trong con ngươi màu bạc của Chủ Thần, nhưng tính xâm lược của đối phương vào lúc này lại ép về phía cậu, mãnh liệt đến mức khiến người ta sởn gai ốc.
Ngón tay cậu bị Chủ Thần khóa lại ấn vào tường gỗ của trại lâu.
Ngay khi khóa thanh niên lại, cơ thể lạnh lẽo của Chủ Thần xuất hiện dưới hình dạng "Thần Lang Quan", đắm chìm trong hơi ấm của người sống.
Ngón tay hắn chợt siết chặt, hơi thở trở nên trì trệ.
Tuy rất ngắn ngủi nhưng Vệ Ách đã bắt được cơ hội trong tích tắc.
Mười hai lưỡi đao Ngân Điệp trước đó còn rời rạc trên mặt đất bay lên cùng lúc, nhanh như chớp đâm tới, nhưng thứ đâm tới không phải Chủ Thần mà là tường gỗ trại lâu mà họ đang áp vào.
Mấy tấm vách ngăn ngang bị lưỡi đao Ngân Điệp cắt ra, "rắc" một tiếng cơ thể Vệ Ách lập tức ngã về phía sau.
Đồng thời vang lên tiếng nước.
Nước trong đầm đen dưới đáy trại lâu cao của tộc Thoán Bặc dâng lên cùng một lúc, "Ba Xà hư thối" nuốt chửng người cuối cùng còn sót lại, nó phát hiện ra "Vệ Ách" vật tế này đã chạy trốn, lúc này nó tức giận lao ra khỏi nước rồi há mồm cắn về phía thanh niên tóc bạc rơi từ trên gác mái.
** ** **
Cơn gió mạnh thổi qua bên người, trong quá trình rơi xuống cơ thể Vệ Ách bị cảm giác mất trọng lượng bao phủ.
Bất ngờ chính là, phần eo của cậu vẫn bị siết chặt như trước.
Chủ thần nắm lấy cổ tay cậu, ngã xuống cùng với cậu.
"Đây là thứ mày muốn cung phụng? Mày muốn trốn thoát bằng cách cung phụng cho thứ này à?" Giọng nói của Chủ Thần như bị ép ra từ kẽ răng, sức ôm của hắn mạnh đến nỗi như muốn bóp nát thanh niên giữa không trung: "Vệ Ách, mày đúng là...!mơ tưởng hão huyền."
Sau khi bốn chữ "mơ tưởng hão huyền" vừa thốt ra, Ba Xà khổng lổ xuất hiện trong đầm đen đã mang theo cơ thể thối rữa đầy mủ bay lên trên.
[Cảnh báo! Cốt truyện ẩn "Ba Xà Thoán Bặc", Ba Xà đã rời ao.]
[Cảnh báo! "Ba Xà Thoán Bặc" của trấn Cốt Thiêu hoàn toàn dị hóa!]
[Cảnh báo —— phó bản "Sơn Vương Điền Nam" xuất hiện quỷ quái lớp lớp, xảy ra trục trặc không xác định ——]
Ba tiếng nhắc nhở máy móc lạnh lẽo của hệ thống vang lên liên tiếp.
Không gian cốt truyện ẩn bị khúc xạ và méo mó như mặt gương, thanh niên tóc bạc bị mù đột nhiên thoát khỏi lồ ng ngực của Chủ Thần, rơi vào sự biến dạng của vết nứt không gian.
Sự chồng chéo giữa "Ba Xà hư thối" của trấn Cốt Thiêu trong nhánh chính và "Ba Xà hư thối" trong cốt truyện ẩn đã dẫn đến trục trặc trong phó bản —— đây không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là hệ thống vẫn luôn im lặng đột nhiên ra tay vào lúc này.
Nó không thể giết thẳng người chơi, nhưng nó có thể khiến phó bản bị trục trặc.
Chỉ cần lợi dụng bug của cửa ải để giết Vệ Ách, quan hệ máu cống phẩm sẽ chấm dứt, vậy kế hoạch dung nhập vào vị diện và nuốt chửng trò chơi Quỷ Thoại bằng cách lợi dụng mối quan hệ máu cống phẩm và cung phụng đặc biệt của Chủ Thần tất nhiên sẽ thất bại.
Mà chỉ cần giết Vệ Ách, nó sẽ không cần phải giao ra những thứ mà nó đã hứa hẹn với Vệ Ách.
Hệ thống "Quỷ Thoại" muốn bóp ch3t, không chỉ Chủ Thần kẻ xâm nhập từ bên ngoài, mà còn có người chơi Vệ Ách đã biết sự tồn tại của "luật Thiên Cương".
Một mũi tên trúng hai con nhạn!
Đồ ăn thuộc về hắn đột nhiên bị cướp đi,