Chiếc xe của Hàn Thiên đã dừng trước cửa tại ngôi biệt thự nhà họ Hàn, nhưng anh lại không vào trong mà ngồi lại trong xe nhìn Dương Nguyên đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Bầu trời đã tối,ánh đèn trong ngôi biệt thự chiếu vào trong xe khiến hình ảnh của Dương Nguyên trở nên huyền ảo, cô như một nàng công chúa đang ngủ say trong ngôi rừng sâu. Khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn khiến cho hàng vạn cô gái phải ganh tỵ với vẻ đẹp của cô.
Hàn Thiên thất thần nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Dương Nguyên, ánh mắt dừng vào ở vị trí chiếc môi đỏ mọng của cô, anh bất giác tiến người về phía Dương Nguyên, môi anh từ từ tiến tới môi của Dương Nguyên. Nhưng chỉ còn 0,5 cm nữa thôi là hai môi chạm nhau thì Dương Nguyên đã xoay người tìm một vị trí thoải mái hơn.
Hàn Thiên bừng tỉnh, anh quay người về vị trí của mình và không muốn làm cô tỉnh giấc lúc này.
Thấy Dương Nguyên có vẻ nằm không thoải mái, Hàn Thiên liền nhẹ nhàng tháo dây an toàn ra khỏi người cô ra rồi bế cô lên phòng ngủ, ngủ sẽ dễ chịu hơn.
Đến nửa đêm, Dương Nguyên tỉnh lại. Cảm thấy toàn thân mỏi nhức, như có thứ gì nặng đè lên người cô vậy.
Quả nhiên, cô bị Hàn Thiên ôm chặt, chân thì gác lên đùi của cô, tay thì ôm chặt lấy cô. Người bị ôm khi ngủ thế này không đau nhức toàn thân mới là lạ.
Dương Nguyên khẽ nhúc nhích nhưng vẫn không ăn thua, Hàn Thiên ôm cô chặt quá không cử động nổi. Và hiện giờ, cái bụng của cô đang kêu gào thảm thiết vì từ trưa khi còn ở bệnh viện cô vẫn chưa nhét gì vào bụng.
“Hàn Thiên!”
“Ừ”
“Tôi đói!”
“...”
“Anh có đang nghe tôi nói không đấy?”
“Em có biết bây giờ là mấy giờ không?”
“Không cần biết, tôi cảm thấy hiện giờ tôi rất đói, muốn dậy ăn cơm!”
Vẫn không thấy Hàn Thiên có bất kì phản ứng nào,Dương Nguyên lửa giận lên tới tận đỉnh đầu, ra sức giãy giụa để thoát khỏi cánh tay của Hàn Thiên.
Lúc này Hàn Thiên giữ chặt Dương Nguyên lại, sau đó với tay lên công tắc bật đèn sáng trưng, anh đứng dậy, không nói một lời nào, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn dáng Hàn Thiên đã khuất sau cánh cửa, Dương Nguyên gãi đầu ngây ngô vì
hành động vừa rồi của Hàn Thiên, “Chẳng lẽ anh ta bị mộng du sao?”
Không nghĩ nhiều nữa, Dương Nguyên chạy ngay xuống phòng bếp tìm đồ ăn. Nhưng khi thấy Hàn Thiên đang loay hoay ở trong bếp thì những câu hỏi vẩn vơ lại hiện trong đầu. Chẳng lẽ Hàn Thiên cũng thấy đói sao? Hay là chuẩn bị cho mình?...
Xua tan những ý nghĩ trong đầu, Dương Nguyên đi đến chiếc tủ lạnh. Mở ra thấy toàn là rau cỏ, tất cả đều không ăn được. Mặt bỗng ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi, nhưng chỉ được vào giây, khuôn mặt đó lại sáng bừng lên.
Mấy hôm trước, đi siêu thị cô có mua một hộp kem, từ hôm đó cô vẫn chưa có ăn. Hí hửng mở ngăn tủ bên cạnh, lấy hộp kem ra.
Xúc một miếng kem, miếng kem đó sắp tới miệng của Dương Nguyên thì chiếc muỗng đã bị Hàn Thiên giật lấy, “Vèo...” miếng kem đó đã không cánh mà bay đến chiếc thùng rác ở góc bếp, sau đó lại đến lượt cả hộp kem.
Dương Nguyên chuẩn bị nổi điên thì Hàn Thiên đã đặt một đĩa điểm tâm trên mặt bàn, “Ăn kem mùa này không tốt cho sức khỏe. Ăn tạm cái này đi!”
Dương Nguyên nhìn vào điểm tâm, không phải làm cho anh ấy mà làm cho cô ăn. Điểm tâm không có cầu kì nhưng lại có cảm giác nó rất ngon. Dương Nguyên chớp chớp mắt nhìn Hàn Thiên, “Anh làm cho tôi ăn sao? Không phải anh cũng đói à?”
“Em ăn đi, tôi làm cho em!”
Nghe Hàn Thiên nói như vậy, tim của Dương Nguyên có chút rung động, đập nhanh lạ thường. Nhưng cô lại không muốn mình càng ngày càng lún sâu vào chuyện tình cảm với anh. Một khi đã chìm đắm, và một ngày nào đó cô đột nhiên biến mất khỏi thời hiện đại này, lúc đó sẽ khiến cả hai đều đau khổ.