Mọi người không biết nên là gì lúc này, thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Nghe thấy chuông cửa, mọi người như phất cờ trong bụng, họ xin phép đi trước để tiếp khách.
Cánh cổng lớn được mở ra, trước cổng xuất hiện một cô gái vô cùng xinh đẹp, chiếc kính râm che một nửa khuôn mặt, trên miệng nở nụ cười nửa miệng, toàn thân toát lên vẻ cao sang, quý phái, khí chất bức người. Chiếc váy đỏ rực bó sát dài tới gối làm tôn lên đường cong hoàn mỹ vốn có của cô.
Hướng An thấy một người giúp việc ra mở cửa, giọng nói không gọi là yểu điệu cũng không quá cứng rắn, mà như tiếng suối chảy, “Hi! Cho tôi hỏi, đây có phải là Hàn gia không?”
Người giúp việc có vẻ nghi hoặc, “Phải, xin hỏi tiểu thư tới đây có chuyện gì không?”
Hướng An miệng nở nụ cười càng tươi hơn, “Vậy, ở đây có phải là có một người tên là Dương Nguyên đúng không?”
“Phải, cô tìm thiếu phu nhân có việc gì không?”
“Tôi là bạn của cô ấy.”
“À! Nhưng mà hiện giờ phu nhân không có ở nhà, tiểu thư muốn gặp cô ấy thì phải tới bệnh viện.”
“Sao? Cô ấy bị thế nào mà phải tới bệnh viện?” nghe người giúp việc nói vậy, Hướng An tắt ngấm nụ cười, thành khẩn hỏi han.
“Tôi cũng không biết.”
“Vậy thì hiện giờ cô ấy đang ở bệnh viện nào?”
Người giúp việc cũng không biết là bệnh viện nào nhưng có một bệnh viện lớn ở gần đây, nên cô chắc là thiếu gia đưa thiếu phu nhân tới đó.
Sau khi nghe được tên bệnh viện, Hướng An liền lái xe nhanh tới chỗ của cô.
Hướng An là bạn thân nhất của Dương Nguyên, lớn lên cùng nhau, đi đâu cũng có nhau. Nhiều khi, hai người còn ngủ chung một giường, đắp chung một chăn. Vì lí do hai người họ quá thân thiết khiến mọi người xung quanh hiểu lầm một cách điên rồ (là bách hợp đó)
Một năm trước, vào ngày cưới của Dương Nguyên, cô cũng có mặt, còn là phù dâu nữa. Nhưng không thể ở đó lâu được vì cô định bỏ trốn ra nước ngoài. Chỉ tạm biệt Dương Nguyên một cách qua loa.
Lúc Dương Nguyên sắp kết hôn, bố mẹ cô thấy vậy cũng ép cô lấy chồng, không thể chịu được bài ca mỗi ngày của bố mẹ nữa, cô quyết định lên kế hoạch rất hoàn mỹ đó là một mình bỏ trốn ra nước ngoài ẩn cư một thời gian. Cô luôn theo chủ
nghĩa độc thân, không muốn có một cuộc sống gò bó, đời còn dài mà trai còn nhiều lo cái gì.
Hướng An chạy nhanh tới quầy tiếp tân, thở hổn hển, “Cô cho tôi hỏi, bệnh nhân Dương Nguyên nằm ở phòng nào vậy?”
Cô tiếp tân thấy bộ dạng của Hướng An, nhanh chóng kiểm tra sau đó nói, “Bệnh nhân đang trong phòng hồi sức đặc biệt, phòng 501 ở tầng 5.”
Hướng An gật đầu, “Cảm ơn.” Rồi chạy nhanh tới thang máy. Nhân viên tiếp tân sửng sốt khi Hướng An chạy với vận tốc ánh sáng mà lại không nhìn biển báo xông vào trong thang máy dành riêng cho viện trưởng. Trong lòng thầm cầu nguyện cho Hướng An đừng có gặp phải viện trưởng, nếu không chắc cô khó sống rồi.
Vừa ra khỏi thang máy, Hướng An vì chạy nhanh quá mà không kịp dừng, đập đầu vào một ai đó khiến cô ngã nhào xuống đất.
“Ai da…cái mông của tôi…”
Triệu Vũ vừa đi kiểm tra tình hình của Dương Nguyên, thấy cô vẫn bình thường thì liền trở về phong làm việc của mình. Đứng trước cửa thang máy, chưa kịp vào Triệu Vũ đã bị một lực mạnh đập vào lồng ngực khiến anh đau tới nhăn mặt, nhưng lại nhìn cô gái dưới đất có vẻ đáng thương. Như những lần trước đây có lẽ anh đã không thèm để ý mà còn mắng người dùng thang máy của anh nhưng lần này anh lại có vẻ quan tâm hỏi, “Này, cô có sao không?”
Hướng An xoa mông đứng dậy, “Sao trăng gì ở đây, mắt mũi anh để ở đâu vậy? Thấy người đi ra mà không biết tránh sao? Đi đường…”
Triệu Vũ cười khổ, biết bị mắng như này thì kệ xác người ta. Nhưng anh đâu có lỗi, là cô ta tự đi đụng vào anh chứ, cô gái này thật sự không biết phải trái rồi. Chuẩn bị nổi cáu thì nhìn được chọn khuôn mặt Hướng An, Triệu Vũ tròn hai mắt, ngạc nhiên thốt lên hai từ.
“Lại là cô!”
“Lại là anh!”