Hướng An thấy hai người kia đã đi ra ngoài thì liền trèo lên giường bệnh của Dương Nguyên, ngồi khoanh chân lại.
Dương Nguyên chẳng nói gì, chỉ nhìn hành động của Hướng An, hành động này của Hướng An khiến lòng cô đang lên một sự hứng thú lạ thường, vừa gặp đã thấy thân quen. Dương Nguyên ngồi dậy, tựa vào thành giường, ngồi đối diện với Hướng An, cô mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng, “Cậu là bạn thân của mình, vậy cậu tên là gì?”
“Mình tên Lý Hướng An, mà cậu thường gọi mình là An An.”
“Ừ! An An.”
Hướng An nắm lấy tay Dương Nguyên, “Cậu không nhớ mình cũng không sao, mình không trách cậu. Nhưng mình hỏi này, tên họ Hàn mặt lạnh có thường bắt nạt cậu không?”
Dương Nguyên cười nhạt lắc đầu, “Không, anh ấy làm sao dám bắt nạt mình chứ.”
“Ừ! Tốt. Vậy còn hai mẹ con nhà Kim Phượng kia thì sao, hai người đó có gây khó dễ cho cậu không?”
Dương Nguyên không hiểu Hướng An đang nói gì, hai người kia cô không có ấn tượng gì cả, từ ngày cô bị mất trí nhớ chỉ quanh quẩn ở nhà hay là ở bên Hàn Thiên nên không biết hai người kia là ai.
“Họ là ai?”
“Thì là vợ hai của bố cậu và con gái của bà ta.”
“Thì ra là vậy. Mình chẳng nhớ bọn họ mà Hàn Thiên cũng không nói cho mình biết. Mà cậu cũng đừng lo lắng quá, ở đây chẳng ai dám bắt nạt mình đâu.”
Hướng An ngẩn người, “Cậu quá khác, thay đổi hoàn toàn khác.”
Dương Nguyên không để tâm tới lời Hướng An, chỉ quan tâm tới lời trước của Hướng An, cô rất tò mò với quá khứ của mình, chẳng lẽ trước kia cô hay bị người khác bắt nạt lắm sao?
“An An, cậu nói cho mình biết chuyện trước kia của mình đi, mình rất tò mò mình trước kia như thế nào, nghe cậu nói hình như là mình thường xuyên bị người ta bắt nạt.”
Hướng An gật đầu, “Ừ! Cậu thường xuyên bị người ta bắt nạt. Mỗi lần mà thấy cậu bị bắt nạt thì mình như là một vị anh hùng cứu mỹ nhân vậy. Tiếc là cậu chẳng nhớ, lúc đó trông mình rất ngầu.” Hướng nói vừa nói vừa đứng lên phụ họa.
Dương Nguyên nhìn Hương An mà chỉ muốn cười, Hướng An lúc này như là đang diễn hài kịch, hứng thú liền muốn trêu Hướng An, “Cậu không phải là thích mình chứ, An An?”
Hướng An trừng mắt với Dương Nguyên, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười tà mị, nhào tới ôm Dương Nguyên, “Mình không chỉ thích cậu mà còn yêu cậu rất nhiều. Hay là câu ly hôn với tên Hàn mặt lạnh đi, sống với mình, mình đủ khả năng nuôi cậu cả đời, cậu không phải sợ mình không nuôi được cậu.”
Dương Nguyên khẽ nuốt nước miếng, không phải chứ! Cô chỉ đang đùa thôi mà! Không lẽ Hướng An thích con gái thật?
“An A, mình nghĩ mình thích đàn ông.”
Hướng An bỏ Dương Nguyên ra, cô chỉ muốn dọa Dương Nguyên thôi. Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Dương Nguyên, tâm tình cô trở nên vui vẻ, cô buông Dương Nguyên ra, vuốt mái tóc ra sau, “Mình là một đại mĩ nhân, mà giới tính cũng bình thường. Nói cho cậu biết chuyện này, lúc mình xuống sân bay, mình nhìn thấy một Nam Nhân cực kì đẹp trai, mà anh ấy cũng nhìn mình cười nữa.” Nói tới đây, giọng Hướng
An nhỏ dần, “Haizz! Ai ngờ, ngay sau đó, có một nam nhân cực cool khác khoác tay anh ta, sau đó cầm hành lí giúp anh ta ra khỏi sân bay. Trái tim mình tan nát.”
Dương Nguyên muốn cười chẳng được mà khóc cũng chẳng xong. Haizz! Không ngờ cô lại có một cô bạn mê trai như vậy, nhưng mà điểm này cũng giống cô a.
Dương Nguyên vỗ vai Hướng An, “Được rồi, trên đời này thiếu gì trai đẹp. Bây giờ, cậu kể cho mình nghe chuyện của gia đình mình nghe xem nào.”
Hướng An trưng ra gương mặt buồn buồn nhưng khi nghe Dương Nguyên nói thì thay đổi đến chóng mặt, nghiêm túc kể lại toàn bộ sự việc cho Dương Nguyên nghe.
Càng nghe những lời Hướng An kể, Dương Nguyên càng thấy tức. Cái video mà Hướng An quay lúc trước vẫn còn, cô ngồi xem mà lửa giận bừng bừng. Dù tức giận nhưng cô lại thấy tức bản thân mình nhiều hơn, tự trách bản thân mình sao lúc đó lại ngu vậy, nhu nhược như vậy, lúc họ đánh mình tại sao mình lại không đánh trả vậy?
Dương Nguyên tay nắm chặt thành nắm đấm, thù này không trả thì không phải là Dương Nguyên. Một khi cô mà ra tay thì sẽ khiến cho bọn họ nếm sự đau khổ, bọn họ bắt nạt cô một thì cô sẽ trả cho bọn họ gấp mười.
“An An, cậu có muốn ‘chơi’ với họ không?”
Hướng An trợn mắt, há miệng như không thể tin được lời Dương Nguyên vừa nói, miệng bất giác nói cà lăm không thành câu hoàn chỉnh, “Cậu… cậu…”
Dương Nguyên híp mi mắt lại, “Mình muốn trả thù, muốn họ phải trả giá thật đắt vì bọn họ đã gây ra cho mình trong thời gian qua.”
Im lặng một lúc, Hướng An bình ổn trở lại, cô cảm thấy Dương Nguyên đã khác xưa rất nhiều, nếu biết thế này, cô muốn Dương Nguyên mất trí nhớ sớm hơn một chút. Ý kiến này rất đúng với ý của Hướng An, có nhiều lần cô định ‘chơi’ hai mẹ con nhà kia nhưng toàn bị Dương Nguyên ngăn cản, đành phải hậm hực cho qua. Đề nghị này của Dương Nguyên, Hướng An không cần suy nghĩ mà đáp ứng luôn, “Được.”
Dương Nguyên nghe vậy, dứt cái kim truyền trên tay ra, kéo Hướng An xuống giường, “Vậy thì đi thôi.”
“Ách! Bây giờ sao?”
“Ừ!”
“Sức khỏe của cậu thì sao?”
“Hiện giờ không sao rồi. Không nói nhiều nữa, mau đi thôi không Hàn Thiên lại phát hiện thì chúng ta không đi được nữa đâu.”
Mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, cũng may trên đường rời khỏi bệnh viện không gặp Hàn Thiên. Đúng là ông trời phù hộ để họ được thực hiện kế hoạch, ‘chơi’ hai mẹ con nhà kia.