“Hủy tất cả các cuộc hẹn tối nay cho tôi.” Hàn Thiên không ngẩng đầu lên, mặt vẫn dán vào xấp tài liệu trên bàn.
“Vâng, còn có gì nữa không ạ?” Thư kí cung kính nói.
“Bản kế hoạch thu mua công ty Diệu Hoa sao rồi?”
“Đang tiến hành rất tốt.”
“Ừ. Được rồi, cô có thể ra ngoài.”
Như Khanh cúi đầu lễ phép đi ra ngoài, thư kí vừa đi ra thì tiếng điện thoại lại vang lên. Hàn Thiên day day huyệt thái dương rồi bắt máy.
Nghe nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, Hàn Thiên tức đến nỗi đập mạnh bàn, quát vào trong điện thoại, “Sao không nói sớm. Vô dụng.” Hàn Thiên tắt điện thoại, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua ban thư kí, không quên dặn họ mang tất cả tài liệu cần xử lí về nhà anh, sau đó vội vã về nhà.
Nằm trên giường, Dương Nguyên cảm thấy vừa đói vừa mệt. Đã mấy tiếng đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, cứ ngửi thấy mùi đồ ăn là đã buồn nôn rồi.
“Thiếu phu nhân, người cố gắng ngồi dậy ăn chút gì đi.” Một người giúp việc đứng bên giường cầm một khay thức ăn cung kính nói.
“Người mang ra ngoài đi, mùi này khó chịu quá.” Dương Nguyên bịt chặt mũi, phẩy tay cho người kia đi ra ngoài.
Cô cũng muốn ăn lắm chứ! Cảm giác không ăn được thứ gì thật là khổ.
Người giúp việc nhanh chóng cầm theo khay thức ăn ra ngoài. Ra tới cửa thì gặp Hàn Thiên.
“Thiếu gia.”
“Cô ấy vẫn không ăn được gì sao?”
“Vẫn không ăn được gì.”
“Mang cho tôi một ly sữa tươi lên đây.”
“Vâng.”
Hàn Thiên nhanh chóng đi vào trong phòng, ngồi lên giường kéo chăn đang trùm kín người Dương Nguyên ra, “Bảo bối, em không ăn được gì sao?”
Nghe được tiếng của Hàn Thiên, sống mũi củ cô có chút cay cay, liên tục gật đầu, “Hàn Thiên, em rất đói, nhưng lại chẳng ăn được gì.”
Bàn tay của Hàn Thiên nhẹ nhàng vuốt má cô, “Không sao, có anh ở đây. Em muốn ăn gì nhất, anh sẽ sai người đi mua cho em.”
Dương Nguyên lại lắc đầu, “Em cũng không biết là em muốn ăn gì nữa.” Nhưng chợt trong đầu của cô hiện lên một hình ảnh, cô kêu lên, “A… Em muốn ăn khoai lang nướng.” Nhưng vừa dứt lời, khuôn mặt cô lại ủi xìu, bĩu môi, “Nhưng đây là giữa hạ, làm sao mà có khoai lang chứ.”
Khóe môi của Hàn Thiên giật giật. Căn bản là anh chẳng biết thứ gọi là khoai lang có hình dạng như nào, nhưng Dương Nguyên của anh muốn ăn, dù có phải lật tung toàn cầu cũng phải tìm bằng được. Anh lấy điện thoại ra, tìm một dãy số quen thuộc, nhấn nút gọi, “Bảo Phi, tôi cho cậu 30 phút, mang thứ gọi là khoai lang tới đây.”
Nghe Hàn Thiên nói vậy, ánh mắt của Dương Nguyên khẽ chớp chớp, “Anh… anh có biết bây giờ không phải là mùa khoai lang không? Thời gian nửa tiếng? Thế chẳng khác nào là kề dao vào cổ người ta?”
Hàn Thiên mỉm cười, tay xoa xoa đầu Dương Nguyên, “Vợ ngốc, chỉ cần em muốn ăn, không gì là không thể.”
Nếu cô muốn ăn gan hùm anh
cũng sẽ mang về cho cô huống chi chỉ là vài củ khoai lang.
Thời gian chờ đợi khoai lang mang về, cô cố bịt mũi uống một ít sữa. Lần này, do chính tay Hàn Thiên đút cho cô ăn.
Thời gian nửa tiếng đã tới, trước mặt của Dương Nguyên lúc này là một đống khoai lang, có thể chất được thành một núi khoai a… Bàng hoàng có, kinh ngạc có, vui mừng,… mọi cảm xúc phấn chấn đều trong tâm trạng của Dương Nguyên lúc này. Thật không thể tin được, bọn họ là thần tiên sao?
Dương Nguyên vui vẻ kéo tay Hàn Thiên ra vườn sau nướng khoai. Cô cùng Hàn Thiên nằm trên thảm cỏ trong tiết trời mùa hạ. Khí trời buổi tối không còn cái nắng gắt như ban ngày mà mát mẻ, thanh khiết, trong lành, những ánh sao cùng ánh trăng tỏa sáng khắp bầu trời.
Cảnh tượng này, khiến cô lại nhớ tới thời đại của mình. Nơi đó không có đèn điện như ở đây, không phát triển công nghệ thông tin như ở thế kỉ XXI nhưng nó lại đem lại sự thanh bình, dễ chịu.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Hàn Thiên đã nhìn Dương Nguyên một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi.
Dương Nguyên vẫn nhìn những ngôi sao trên bầu trời, môi khẽ mấp máy, “Em có một bí mật.”
Hàn Thiên cau mày, “Bí mật gì, em nói anh nghe thử xem.”
Dương Nguyên thu mắt nhìn những vì sao, cô quay sang nhìn vào khuôn mặt trong đêm của anh, khẽ mỉm cười, “Nói với anh thì còn gọi gì là bí mật nữa. Nhưng mà anh yên tâm, khi nào bảo bối của chúng ta sinh ra thì em sẽ nói cho anh biết.”
“Được. Anh sẽ chờ.”
Ngửi thấy mùi thơm, Dương Nguyên đứng dậy, "Chúng ta dậy ăn khoai thôi, khoai chín rồi."
Hàn Thiên cau mày nhìn những thứ đen như than, cau mày lại, "Cái này ăn được sao?"
Dương Nguyên gật đầu, lấy bao tay cầm một củ khoai bẻ đôi ra, đưa một nửa đưa cho Hàn Thiên, "Anh ăn đi, ngon lắm đó."
Hàn Thiên khuôn mặt méo mó, vội lắc đầu, xua tay, "Không, anh không ăn. Em thích thì cứ ăn đi."
Dương Nguyên cười hì hì, bóc lớp vỏ đen đi, giơ ra trước mặt Hàn Thiên, "Anh ăn đi, chỉ một miếng thôi. Đảm bảo khi ăn xong anh sẽ muốn ăn tiếp."
"Không, anh không ăn thứ đó đâu."
Dương Nguyên bĩu môi, cắn một miếng thật to, "Xì, anh không ăn thì em ăn một mình.”
Hàn Thiên lắc đầu, anh rất hối hận khi đã mang những thứ này về nhà.