Dương Nguyên hiện giờ đang trong thời kì thai nghén. Lúc đầu, cô chẳng có biểu hiện gì rõ rệt, chỉ là ngủ nhiều hơn ngày thường. Còn bây giờ, cô ăn gì cũng không được, cứ ngửi thấy đồ ăn là muốn nôn. Với tình hình này, Hàn Thiên không yên tâm khi để cho người khác chăm sóc Dương Nguyên nên anh đưa cô đi theo mình tới công ty, tự mình sẽ chăm sóc cho cô.
Vừa trải qua trận nôn khan, Dương Nguyên mệt mỏi như không còn sức lực, dựa cả người vào lòng Hàn Thiên. Cô trong lòng anh từ từ chìm vào giấc mộng.
Hàn Thiên nhẹ nhàng bế Dương Nguyên lên phòng nghỉ ngơi. Nhìn Dương Nguyên ngày càng suy nhược thế này anh mất ăn mất ngủ. Mỗi ngày, Dương Nguyên đều không ăn được gì, chỉ có thể truyền trực tiếp dinh dưỡng vào để nuôi cơ thể. Đặt Dương Nguyên lên giường, anh đắp chăn cho cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của Dương Nguyên rồi ra khỏi phòng tiếp tục làm việc.
“Cốc… cốc…”
Tiếng cửa phòng làm việc của Hàn Thiên vang lên, anh vẫn chăm chú xem tài liệu trước mặt, gương mặt không còn dịu dàng nữa mà trở nên băng lãnh, giọng không cao không thấp vang lên hai tiếng. “Vào đi.”
Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi mở cửa bước vào, trên gương mặt của anh ta có đeo một chiếc kính, tác phong rất nhanh nhẹn, có chuyên nghiệp. Người này là Lý Thất, là trợ lí đặc biệt của Hàn Thiên.
Lý Thất đặt một tập tài liệu trên bàn làm việc của Hàn Thiên, cung kính nói, “Chủ tịch, đây là những tài liệu mà người cần.”
“Ừ, cậu đi làm việc của mình đi.”
“Vâng.”
Sau khi còn lại một mình Hàn Thiên trong phòng làm việc, anh không xem tài liệu kia nữa mà chuyển tới xem tài liệu mà Lý Thất đưa tới.
Chứng kiến chuyện xảy ra ở Lâm gia vào mấy hôm trước, Hàn Thiên đã sai người đi điều tra mối quan hệ của Dương Nguyên và những người trong gia đình. Anh muốn biết, trước khi kết hôn với anh, cô đã sống cuộc sống như thế nào.
Trang đầu tiên ghi, bố mẹ của Dương Nguyên lấy nhau vì lợi ích giữa hai gia tộc. Khi mẹ sinh cô ra thì cô đã bị thiếu hụt đi tình cảm của cha, người cha thường xuyên đi sớm về khuya, không quan tâm tới vợ con, đêm nào về người cũng nồng nặc mùi rượu. Khi Dương Nguyên được sáu tuổi, người mẹ của cô đã vì một buổi tiệc trên du thuyền đã bị qua đời. Từ năm đó cô đã không còn mẹ nữa.
Mẹ cô chưa mất được bao lâu thì bố cô đã lấy một người khác về làm vợ, hai người đó còn có một đứa con chỉ kém cô một tuổi.
Càng đọc, khuôn mặt của Hàn Thiên càng biến đổi, sắc mặt trở nên hung tàn như một con dã thú bị bỏ
đói lâu ngày, chỉ cần có mục tiêu thì lập tức nhào tới xé xác, không để cho nó có bất kì một đường lui nào.
Gấp tài liệu vào, bàn tay ấn nút chiếc điện thoại trên mặt bàn, “Lý Thất, cậu vào đây cho tôi.”
Vừa dứt lời được khoảng vài giây, tiếng cửa vang lên rồi được mở ra, Lý Thất đến trước bàn làm việc của Hàn Thiên lên tiếng hỏi, “Chủ tịch, người gọi tôi có việc gì?”
“Hủy toàn bộ những gì của Phương Thanh Châu đang có. Liên lạc với Bảo Phi, bắt hai mẹ con họ vào địa lao, chuyện tiếp theo sẽ để chính tay tôi giải quyết.”
“Vâng.”
Hàn Thiên vừa ý gật đầu, “Cậu có thể ra ngoài.”
Sau khi ra ngoài, Lý Thất thở dài. Anh vừa mới đi công tác ở nước ngoài mà khi vừa đặt chân xuống máy bay, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải bôn ba khắp nơi để tìm thông tin của phu nhân mà Hàn Thiên cần. Mà xong nhiệm vụ lần này cũng chẳng được nghỉ ngơi một chút nào, anh cũng là người không phải cỗ máy, cũng biết mệt chứ. Nhưng mà những điều này anh lại chẳng dám than với Hàn Thiên, nhìn vẻ mặt vừa rồi của của chủ tịch, quá đáng sợ rồi.
Hàn Thiên đưa tay ra xem đồng hồ, cũng đã tới giờ tan làm, anh liền đóng mọi tài liệu lại, đi vào trong phòng nghỉ riêng của mình xem Dương Nguyên thế nào. Mở cửa phòng ra, thấy cô vẫn còn đang ngủ. Hàn Thiên nhẹ nhàng bước tới giường, cởi bỏ hai chiếc cúc của áo sơ mi rồi lên giường nằm cạnh bên cô.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt gò má trắng hồng không chút mỹ phẩm của cô, cánh tay anh có chút run nhè nhẹ. Anh thật không ngờ rằng, cuộc sống trước kia của cô lại khó khăn đến vậy, phải chịu biết bao nhiêu ấm ức.
Cảm nhận được có ai đang vuốt má mình, Dương Nguyên khẽ cử động mi mắt. Trước mắt cô, là khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Thiên, cô mỉm cười hạnh phúc ôm lấy cổ anh rồi ngủ tiếp.
Cái ôm của Dương Nguyên khiến anh cảm nhận được sự ấm áp, hạnh phúc ngập tràn, vòng tay anh cũng siết chặt Dương Nguyên vào lòng, nâng niu như báu vật vô giá.
Anh mong sao mỗi ngày đều giống như lúc này, mãi được bình yên hạnh phúc.