Trong phòng KTV.
Ai nấy đều vui mừng hớn hở, có người cao hứng hát tặng cả lớp vài bài. Không khí sôi nổi hẳn lên.
Còn Dương Nguyên, nhàm chán ngồi dựa cả người vào ghế sofa bằng da đắt tiền, tay cầm đĩa trái cây lên ăn, vừa ăn vừa nhìn mọi người thay phiên nhau hát. Lúc này người ngồi bên cạnh cô là chồng của cô – Hàn Thiên.
Một giờ trôi qua, Dương Nguyên đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cả người cô lúc này dựa lên thành ghế, tư thế không thoải mái chút nào, cô liền xoay người dựa vào vai người bên cạnh. Người bên cạnh cô chỉ có hai người đó là Hướng An và Hàn Thiên nhưng cô lại không dựa vào vai Hướng An mà dựa vào vai Hàn Thiên.
Ngồi bên cạnh Hàn Thiên là Thiếu Việt. Hiện giờ, Thiếu Việt cũng phải kinh ngạc khi thấy cảnh này. Anh cứ tưởng Hàn Thiên sẽ nổi giận đẩy cô gái đó ra, nhưng Hàn Thiên lại thản nhiên, không có bất kì biểu hiện bất thường nào.
Không chỉ có mình Thiếu Việt ngạc nhiên mà tất cả mọi người trong phòng đều như vậy trừ Hướng An.
Vô cảm với từng biểu hiện trên gương mặt mọi người, Hàn Thiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó quay sang Thiếu Việt, “Cũng muộn rồi, anh về trước đây.”
Thiếu Việt khẽ liếc mắt nhìn Dương Nguyên đang nằm dựa trên vai Hàn Thiên, gật đầu một cái, “Vâng.”
Hàn Thiên xoay người, tay nhẹ nhàng kéo đầu Dương Nguyên sau đó bế bổng cô lên, đi ra khỏi phòng.
Hàn Thiên và Dương Nguyên đã ra khỏi phòng, mọi người đều tròn mắt nhìn cánh cửa đã đóng. Đây là một bất ngờ quá lớn, không ngờ vị chủ tịch này lại ngang nhiên bế Dương Nguyên đi ra ngoài như vậy.
Tất cả đều im lặng không phát ra một tiếng động. Bỗng nhiên, như nghĩ ra được điều gì đó liền chuyển tầm mắt sang nhìn Hướng An. Vì Hướng An là bạn thân nhất của Dương Nguyên, chắc chắn cô sẽ biết được chuyện gì đó.
Hướng An vẫn thờ ơ, tiếp tục ăn đồ ăn vặt trên tay những chuyện vừa rồi rất bình thường mà, có gì đâu mà phải kinh ngạc tới vậy.
Thở dài một hơi, cô suýt nữa quên mất là mọi người trong phòng đều không biết chồng của Dương Nguyên là Hàn Thiên. Cầm một ly nước uống, Hướng An nói, “Quên không nói. Dương Nguyên là vợ của tên họ Hàn đó.”
Tại biệt thự Hàn gia.
Hàn Thiên đặt Dương Nguyên lên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán Dương Nguyên rồi đi ra ngoài.
Anh bước nhanh tới thư phòng riêng của mình, vì có chuyện rất quan trọng cần phải làm.
Vừa đóng cửa, Hàn Thiên liền nói, “Bảo Phi, cậu nói chi tiết cho tôi nghe chuyện hôm nay xảy ra như thế nào.”
Vừa nghe tin Dương Nguyên trên đường đi dạo lại đụng trúng một người, mà anh lại không ngờ rằng người đó là thủ lĩnh của một bang phái cũng rất lớn mạnh. Hơn nữa, trong suốt mấy năm gần đây, anh cùng với người đó luôn đấu
đầu với nhau.
Ngày hôm nay, Âu Minh lại xuất hiện ở đây, không biết là anh ta có mục đích gì. Dù là vì điều gì đi nữa cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Càng suy nghĩ, lòng Hàn Thiên lại cảm thấy càng hỗn loạn. Qua mấy năm đối đầu, anh cũng hiểu phần nào bản chất của tên Âu Minh này. Tuy có vẻ bên ngoài như một thiên thần nhưng bên trong lại là một ác quỷ, âm mưu hiểm ác, lòng dạ thâm sâu khó lường. Nhưng mà cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không để cho Dương Nguyên phải chịu bất cứ tổn hại nào.
Bảo Phi tường thuật lại toàn bộ mọi chuyện cho Hàn Thiên nghe, nhưng đã nói xong được một lúc rồi mà Hàn Thiên vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt kia không thu bất kì thứ gì vào mắt như đang chú tâm nghĩ việc gì đó.
Đã nói một tràng dài mà Hàn Thiên không để ý tới, Bảo Phi hít một hơi thật sâu, “Đại ca.”
Hàn Thiên rất nhanh khôi phục lại tinh thần, ngước mặt lên nhìn Bảo Phi, “Cậu muốn nói gì?”
“Theo như thuộc hạ thấy thì Âu Minh không có ý gì xấu với phu nhân, nhưng mà ánh mắt của hắn rất kì lạ.”
Hàn Tiên nhíu mày lại, anh hiểu ý tứ trong câu nói của Bảo Phi. Điều này không có khả năng, họ chưa từng gặp nhau thì làm sao Âu Minh có ý gì với Dương Nguyên được. Theo như lời báo cáo của Bảo Phi, sáng nay là hai người đó vô tình chạm mặt nhau thôi mà.
“Cậu hãy đi điều tra xem, Âu Minh vì sao lại xuất hiện ở đây.”
“Theo như thông tin từ Bảo Quốc, lí do Âu Minh xuất hiện ở đây là do Phương Thanh Châu. Hai mẹ con Phương Thanh Châu đã được Âu Minh bảo hộ, chúng ta không thể bắt họ được. Còn về tài sản của bà ta thì hiện giờ Âu Minh là người nắm giữ, việc phá hủy e là cũng không được.”
“Hắn hợp tác với Phương Thanh Châu sao? Bảo Phi, nói với Bảo Quốc, thu thập tất cả tài liệu có liên quan tới Âu Minh cho tôi. Còn cậu, bảo vệ phu nhân cẩn thận, việc trong bang cũng không được lơ là.”
“Vâng.”
“Được rồi, không còn việc gì nữa, cậu có thể ra ngoài.”
Có lẽ một thời gian dài sống trong sóng yên biển lặng lại là một tín hiệu cho một cơn giông bão lớn.