Những ngày sau đó cả hai chạm mặt ở khách sạn cũng chẳng nói với nhau câu gì, trừ khi có chuyện quan trọng bằng không thì việc ai nấy làm không để tâm đến việc của đối phương.
Hôm nay là ngày hắn đấu thầu dự án rất quan trọng.
Đến khi trở về lại mang một gương mặt rất khó coi mặc dù hắn đã thành công lấy được dự án.
Tối đó hắn trở về nhà, vừa lúc Hạ Hiểu Di cũng trên tầng đi xuống.
Nhìn thấy hắn cô lập tức quay trở ngược lên phòng.
- "Đứng lại!"
Hắn lên tiếng ra lệnh.
Hạ Hiểu Di cũng mặc kệ lời hắn nói, một mực thẳng tiến trở về phòng không một chút do dự.
Từ Di Trạch bởi vì hành động xem thường này của cô mà vẻ mặt tối sầm, ngay sau đó cũng trở ngược lên phòng.
- "Hạ Hiểu Di! Chúng ta có chuyện cần phải nói."
- "Giữa chúng ta chẳng có gì để nói nữa, anh ra ngoài đi tôi rất mệt.
Cần phải nghỉ ngơi.
"
Cô bận rộn cởi bỏ trang sức trên người hợt trả lời.
- "Nếu mà mệt mỏi quá thì không cần đến khách sạn làm việc nữa đâu!"
Từ Di Trạch lên tiếng đề nghị.
Cô cũng bị lời nói này làm cho bừng tỉnh, ngờ nghệch quay sang đối diện với hắn.
- "Ý anh là sao?"
- "Từ giờ trở đi em cứ an phận ở nhà làm thiếu phu nhân đi, không cần đến khách sạn nữa.
Anh nói như thế em đã rõ chưa?"
Hạ Hiểu Di không chấp nhận được chuyện vô lý này lập tức đứng bật dậy phản bác.
- "Tôi không đồng ý.
Chức vụ giám đốc là do ba đề bạt, anh dựa vào đâu mà tự ý quyết định."
- "Dựa vào việc em đem dự án tiết lộ cho phía khách sạn Tô Giang đã đủ để bãi bỏ chức vụ của em rồi."
Từ Di Trạch giận dữ mà lớn tiếng trách móc cô.
- "Anh đang nói gì vậy hả?"
Cô cũng không hiểu những chuyện mà hắn nói rốt cuộc là như thế nào, nhíu mày khó hiểu hỏi ngược lại.
- "Dự án xây dựng nhà hàng kết hợp.
Tô Giang hôm nay cũng đưa ra một dự án chẳng khác gì, à không...!Phải là một bản sao hoàn hảo mới đúng nhỉ!"
- "Anh nghi ngờ tôi lấy cắp thông tin đưa cho Thiên Hàn?"
Cô không ngờ niềm tin mà hắn dành cho mình hoàn toàn là con số 0 tròn trĩnh, kể cả việc hoan đường như thế hắn cũng không cần suy nghĩ mặc định là do cô làm chẳng qua là vì thân thiết với Lãnh Thiên Hàn.
- "Gọi tên cũng thân mật quá đó!"
Hắn bật cười mỉa mai.
- "Từ Di Trạch, anh đúng là chẳng nói lý lẽ.
Mặc kệ anh nghĩ gì, tôi không có làm đương nhiên sẽ không nhận."
Thấy thái độ dửng dưng này của Hạ Hiểu Di hắn cũng mất kiên nhẫn lập tức ném túi hồ sơ màu nâu sẫm cho cô.
- "Xem đi."
Hạ Hiểu Di tò mò mở vội ra xem, bên trong là hình ảnh chụp lại từ camera của công ty.
Người phụ nữ trên người mặc một chiếc váy sơ mi kẻ sọc, bước ra từ phòng làm việc của hắn, không ai khác chính là cô.
Chẳng những thế còn có hình ảnh của cô và Lãnh Thiên Hàn hẹn nhau ở một quán cafe tất cả bằng chứng bất lợi đều chĩa thẳng vào người cô.
- "Anh dám cho người theo dõi tôi!"
Cô bất mãn lên tiếng.
- "Nếu không như thế, làm sao biết được em lén lút qua lại với Lãnh Thiên Hàn hả!"
Hạ Hiểu Di bật cười, hóa ra lòng tin của hắn đã cảnh giác đến mức này.
Cô có chút hụt hẫng nhìn người chồng mà cô gần như đã toàn tâm toàn ý yêu thương đối xử tàn nhẫn với mình như thế này không khỏi đau lòng.
Từ Di Trạch ngay sau đó túm lấy cằm cô bóp chặt, cô cũng bởi vì đau đớn mà hóc mắt cũng đỏ