- "A...!Nhẹ tay một chút! Cậu có biết chăm sóc vết thương không vậy hả?"
Diêu Dịch Khâm một tay ôm mặt miệng la thất thanh mắng người xả giận, giật lấy bông băng có ý không để anh ta làm nữa.
- "Tự làm lấy đi."
Lãnh Thiên Hàng ném luôn bông gạc, thuốc đỏ vào người gã ta bực dọc lên tiếng.
Sau khi may mắn từ cỏi chết trở về Diêu Dịch Khâm hằng ngày nhìn thấy những thương tích trên người kèm theo những cơn đau rát không sao nguôi giận.
- "Tên khốn kiếp Từ Di Trạch, tôi nhất định sẽ không cho qua chuyện này dễ dàng vậy đâu.
Cứ chờ đó mà xem."
- "Nếu cậu không giở trò xấu xa đó thì cũng không gánh phải hậu quả này!"
Lãnh Thiên Hàng nghe được những lời uất hận đó của Diêu Dịch Khâm ngay lập tức lên tiếng mỉa móc.
- "Này, Lãnh Thiên Hàng.
Cậu đang ở bên phe nào thế? Cậu có biết cậu đang làm ở đâu không? Là khách sạn Thiên Phú không phải Từ thị đâu đấy!"
Đương nhiên chuyện này anh ta không quên, nhưng với chuyện bẩn mắt mà Diêu Dịch Khâm đã làm hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Vậy nên Lãnh Thiên Hàng mới lên tiếng chế nhạo.
- "Bạn bè tốt cái khỉ gì chứ.
Ra tay chẳng lấy nổi thương tiếc, chỉ là dự án thôi mà! Từ thị cậu ta có cả chuỗi khách sạn sợ gì không làm ăn được chứ.
Keo kiệt bủn xỉn, lòng dạ hẹp hòi.
Vậy mà Từ gia lại ngày một mở rộng quy mô đúng là bất công quá mà!"
Diêu Dịch Khâm vừa thoa thuốc vừa không chịu được nỗi nhục nhã này hậm hực trong lòng lên tiếng càu nhàu mắng thầm.
Định bụng sẽ không bỏ qua mối thù này.
- "Phải rồi, bạn bè tốt cũng không ai giở thói trộm cắp vậy đâu nhỉ!"
Không thể chịu được thái độ ngày một bành trướng, liên tiếp móc mỉa người khác này của Lãnh Thiên Hàng.
Ngay lập tức Diêu Dịch Khâm ném luôn hộp dụng cụ y tế lên người anh ta, và còn có cả gối,...!Nói chung tất cả những thứ nằm ở phạm vi gần Diêu Dịch Khâm đều không chần chừ gôm hết tất cả ném hết cho Lãnh Thiên Hàng trút giận.
Ánh mắt đầy lửa giận ghim chặt lên người anh ta gằn giọng quát mắng.
- "Cút, cậu cút ngay cho tôi...!Bằng không cậu chết chắc đấy!"
Lãnh Thiên Hàng ngay sau đó nở nụ cười thật tươi rồi cũng lật đật bỏ đi.
Đáng lẻ ra cũng nên cảm ơn Lãnh Thiên Hàng một tiếng, cũng may nhờ có anh ta chạy đến đưa Diêu Dịch Khâm về nhà, còn gọi cả bác sĩ đến xem vết thương.
Nhưng xem ra những lời mỉa móc khi nãy đã sớm xóa đi ân huệ rồi nhỉ?
Từ sau sự việc Hạ Hiểu Di nghi ngờ hắn có liên quan đến việc ba cô chết, Từ Di Trạch cũng rất ít khi về phòng ngủ.
Hầu như xong việc ở khách sạn về đến nhà hắn đều vùi đầu vào phòng sách, mãi đến khuya thì cũng trở ngược lên phòng ngủ trước kia ở tầng ba để ngủ.
Cả hai tuy sống chung một nhà nhưng cũng đã hạn chế chạm mặt nhau chẳng khác gì mặt trăng và mặt trời.
Chung Kỳ Tân hôm nay đến khách sạn tìm hắn để bàn bạc công việc, bởi vì Từ Di Trạch quyết định bỏ ra một số vốn lớn đầu tư vào việc kinh doanh của cậu ta, để phát triển một dự án mới.
Nên đến khách sạn để cùng nhau bàn bạc, lại vô tình nghe được cuộc đối thoại của hắn và Trình Duệ, hơn nữa chuyện Hạ gia Chung Kỳ Tân cũng ủng hộ Từ Di Trạch thâu tóm tập đoàn nên tiện miệng xen vào đôi chút.
-