- "Di Trạch, em có hầm canh giải rượu.
Anh nếm qua một chút đi, tối qua anh uống rất nhiều đó!"
Sau khi cãi nhau với Hạ Hiểu Di một trận, hắn lật đật đến clb uống rượu.
Không biết đã uống bao nhiêu, mãi khi đến chỗ Ngô Sở Doanh thì đã say mèm, đi đứng không vững còn phải nhờ tài xế đỡ hộ.
Đến khi tỉnh dậy thì đầu óc quay cuồng, quần áo xốc xếch.
Liếc mắt nhìn xem đồng hồ thì cũng đã trễ, điện thoại lại có vô số cuộc gọi bỏ dở.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng lại một chút, rồi lật đật rời đi.
Vừa bước chân xuống nhà, đã bị giọng nói đầy ngọt ngào của Ngô Sở Doanh gọi lại.
Cô ả như sợ hắn đi mất, nhanh chóng chạy đến kéo lấy tay hắn.
- "Anh trễ giờ rồi!"
Vừa nói hắn vừa chỉ vào đồng hồ trên tay.
- "Nhưng em đã nấu rất lâu đó! Anh xem, tay em cũng đã thành ra như vậy rồi!"
Ngô Sở Doanh nhăn nhó đưa hết 10 ngón tay đầy mảnh băng cá nhân lên cho hắn xem.
Đây là lần đầu tiên cô ả vì hắn mà xuống bếp chuẩn bị thức ăn, đổi lại là trước kia thì Ngô Sở Doanh hoàn toàn không động tay vào bếp núc, thức ăn cũng là mua từ ngoài về.
- "Được."
Hắn cũng không tàn nhẫn đối xử với cô ả bạc bẽo như thế, đành miễn cưỡng theo chân Ngô Sở Doanh đến phòng bếp.
Mọi thứ trên bàn đều rất chu đáo, rất tỉ mỉ.
Tuy là lần đầu vào bếp nhưng mùi vị cũng tạm dùng được.
- "Có ngon không!"
Vừa nói cô ả vừa chu đáo rót cho hắn một cốc nước ấm.
- "Ừ, không tệ."
Hắn mỉm cười đáp.
Ngô Sở Doanh sau khi được khen gợi, thì nụ cười cũng không giấu được mà phô trương ra ngoài.
- "Sở Doanh, cảm ơn em!"
Ngô Sở Doanh tròn xoe hai mắt tò mò hỏi.
- "Vì điều gì?"
- "Tối hôm qua là anh đã làm phiền em.
Và còn có bữa sáng này!"
Hắn không chần chừ lập tức trả lời.
- "Thay vì là lời nói, anh có thể hành động kia mà!"
Ngô Sở Doanh đôi mắt đầy ẩn ý, lợi dụng chuyện này để xin hắn một yêu cầu xem ra cũng quá lời rồi.
- "Em muốn thế nào."
Từ Di Trạch hỏi.
- "Tạm thời em chưa nghĩ ra, khi nào em nghĩ ra sẽ nói với anh."
- "Ừ."
Hắn liếc mắt nhìn qua loa một cái rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Kể từ khi được hắn đưa đón, thường xuyên lui đến chơi cùng Dora cũng ngày một phát cuồng với người ba trên trời rơi xuống này.
Cô bé suốt ngày cứ quấn quýt lấy hắn mỗi khi không đến trường, bởi vì chỉ có ba mới chấp nhận chìu theo ý muốn một cách vô điều kiện.
- "Được rồi, ăn một chút thôi đấy!"
Vừa nói hắn vừa mở thêm một ly kem mới, chu đáo đút cho cô bé một vài muỗng rồi lập tức bảo A Liên cất đi.
- "Ba ơi, Dora yêu ba nhất trên đời!"
Cô bé khuôn miệng chúm chím ôm lấy cổ hắn, bắt đầu thỏ thẻ vào tai hắn những lời ngọt ngào.
Hắn bật cười mãn nguyện bế lấy đứa con gái nhỏ nhắn xinh đẹp cưng chiều lên tiếng.
- "Nịnh bợ như thế này thì nên thưởng một món quà gì đó nhỉ!"
Vừa dứt lời thì ngoài cửa Hạ Hiểu Di gương mặt hậm hực đầm đầm sát khí đi đến.
- "Anh có thể nào báo cho tôi trước một tiếng được không? Anh mang Dora đến đây, lại không nói với tôi...!Anh có biết tôi tìm con bé không hả!"
- "Mẹ ơi, đừng mắng ba nữa! Ba sẽ sợ đó."
Từ Di Trạch cũng bất ngờ trước lời lẻ của con trẻ, lập tức lên tiếng.
- "Dora, Khi nãy ba có chuẩn bị mỳ Spaghetti mà con thích, mau vào trong ăn đi."
Cô bé ngoan ngoãn nghe lời, trước khi đi còn không quên hôn hắn.
Hạ Hiểu Di nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút bất ngờ, bởi vì Dora rất ít khi thể hiện tình cảm thân mật như thế, xem ra nó thật sự rất thích người ba này.
- "Tôi