Trải qua ca phẫu thuật dài hàng giờ đồng hồ cuối cùng hắn cũng bình an qua được kiếp nạn.
Sau khi chuyển đến phòng hồi sức, tạm thời cũng chẳng ai được vào trong.
Chỉ có thể đứng nhìn qua tấm kính lớn.
Hạ Hiểu Di tâm hồn còn chưa thoát khỏi sợ hãi, gương mặt xinh đẹp suốt cả buổi tối hôm qua đến giờ cũng đã thấm đẫm nước mắt, đôi mắt cũng khô cần vô hồn nhìn theo người đang nằm trên giường bệnh với hàng loạt thiết bị y tế dán chặt lên người mà không khỏi đau lòng.
Ban đầu nghe Trình Duệ thông báo cô còn chẳng dám tin vào những gì mình nghe thấy, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến thì cô hoàn toàn suy sụp.
- "Cậu đi theo cậu ta cái kiểu gì vậy hả?"
Chung Kỳ Tân vội vã kéo Trình Duệ đến một nơi khác để hỏi chuyện.
- "Chung thiếu gia, là lỗi của tôi."
Trình Duệ cũng không giải thích lập tức cúi đầu nhận phần sai về mình.
Chung Kỳ Tân cũng tạm nguôi cơn giận, dù sao cũng không phải lỗi nằm ở cậu ấy.
- "Thôi được rồi, không trách cậu được.
Là cậu ta xui xẻo gặp phải họa sát thân."
Liếc mắt nhìn thấy tiểu tử Trình Duệ vẫn vẻ mặt buồn bã, Chung Kỳ Tân thở dài an ủi.
- "Từ Di Trạch cũng đã không sao rồi, cậu đừng tự trách mình nữa!."
Đằng xa, Giang Thành cũng hớt hải chạy đến.
Trông bộ dạng vẫn ăn bận lịch sự, trên tay còn mang theo cặp xách có vẻ như từ nơi nào đến còn chưa trở về nhà.
- "Sao hai người lại ở đây? Từ Di Trạch đâu? cậu ta sao rồi?"
Giang Thành lo lắng hỏi.
- "Không phải cậu đi Tây Bình dự hội thảo gì đó sao? Sao lại..."
- "Tôi trên đường về thì nghe được chuyện lập tức chạy sang đây.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu ta lại bị nghiêm trọng như vậy?"
Giang Thành gấp rút hỏi.
- "Hôm đó thiếu gia đi gặp Diêu Dịch Khâm, tôi có ngỏ ý đi theo nhưng cậu ấy không đồng ý.
Tôi không yên tâm nên đã đi theo, giữa đường lại mất dấu...!đến khi cậu ấy gọi điện thoại, tôi đến nơi thì...!đã như vậy rồi."
Chung Kỳ Tân cơn giận lại được khơi màu bực dọc mắng mỏ.
- "Tôi đã cảnh báo trước với cậu ta tên Diêu Dịch Khâm đó không phải người tốt lành gì, trước sau cũng hại cậu ta, mà cậu ta cứ đâm đầu vào.
Bây giờ thì hay rồi, suýt chút thì cái mạng cũng không giữ nỗi, vừa lòng rồi đấy!"
Vẫn chưa xả được cơn giận, Chung Kỳ Tân lại nói thêm.
- "Từ Di Trạch đầu óc cậu ta có vấn đề đấy! Trời ạ, Diêu Dịch Khâm bây giờ ra nông nỗi này cậu ta còn cả gan đến đó một mình.
Tôi nói nhé, con người đáng sợ nhất là lòng dạ đấy.
Đường cùng rồi thì chuyện gì cũng dám làm."
- "Cậu bé tiếng một chút thôi, đây là bệnh viện đấy.
Đem những lời lẻ đó chờ cậu ta tỉnh dậy rồi mắng một trận đi."
Giang Thành hậm hực lên tiếng.
Cuộc đời Từ Di Trạch kết bạn cũng xem như không lầm.
Chung Kỳ Tân tính cách thẳng thắn nhưng thâm tâm vẫn rất nhiệt tình, rất quan tâm đến bạn nè.
Giang Thành thuộc dạng người điềm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo.
Còn Trình Duệ từ nhỏ đã đi theo hắn, cũng được xem là anh em giàu sinh ra tử.
Xem ra hoạn nạn mới thấy chân tình là đây!
- "Bây giờ cũng chưa có bằng chứng, chứng minh Diêu Dịch Khâm là người gây ra tai nạn."
Suy đi nghĩ lại Giang Thành ôn tồn lên tiếng.
- "Họ Giang kia, cậu mất trí rồi sao? Hai phát súng trên người Từ Di Trạch là cậu ta tự bắn mình chắc!"
Chung Kỳ Tân bất mãn lên tiếng, tiếp theo là Trình Duệ cũng đồng ý.
- "Bác sĩ à, thiếu gia đi gặp hắn ta, mọi chuyện quá rõ ràng không phải sao?"
Đương nhiên Giang Thành biết những điều mà hai người họ vừa nói, nhưng nếu muốn Diêu Dịch Khâm nhận tội tất nhiên phải có bằng chứng xác thực.
Chỉ dựa vào việc Từ Di Trạch đến gặp cậu ta xong kết án là do Diêu Dịch Khâm làm đúng là không thỏa đáng.
- "Bây giờ cũng chưa chắc chắn được có phải do Diêu Dịch Khâm làm hay không?Từ Di Trạch đắc tội không ít người đâu."
Đúng! Từ Di Trạch đắc tội không ít người, miệng mồm hắn cũng rất đanh đá nhưng ngoài chấp nhận ra thì không ai dám lên tiếng trách móc, bởi Từ gia thật sự không nên đụng vào.
Chung Kỳ Tân cũng không chịu đuối lý, lập tức đáp.
- "Còn chưa chắc chắn nữa? nhìn mặt của tên khốn đó là tôi đã xác