Ngô Sở Doanh suốt gần một tuần không thấy hắn đến trong lòng đầy lo lắng.
Bởi vì cô ta sợ Từ Di Trạch sẽ bỏ rơi mình, đến khi đó bao nhiêu giấc mộng chẳng phải sẽ hóa thành công cóc sao? Cô ta không thể ngồi yên được nữa!
- "Xin lỗi cô có hẹn trước không ạ!"
Nhân viên lễ tân nhìn thấy một cô gái lạ mặt không nói không rằng một mực đi thẳng vào trong lập tức chạy đến ngăn lại thì xui xẻo bị mắng một trận lớn.
- "Cô biết tôi là ai không hả! Là người cô không nên đụng vào đó có biết chưa.
Tránh ra!"
Ngô Sở Doanh khoác trên người chiếc váy màu đen ôm sát cơ thể, chiếc váy ngắn đến gối chân lộ ra đôi chân dài trắng trẻo.
Trên gương mặt là một cặp kính đen to đùng vẻ mặt đầy ngạo mạn lên tiếng trách móc cô lễ tân.
- "Xin lỗi cô, nhưng nếu cô không có lịch hẹn thì sẽ không gặp được Từ tổng đâu ạ!"
Cô lễ tân vẫn kiên quyết không để Ngô Sở Doanh vào trong.
- "Cô là cái thứ gì vậy hả! Tôi sẽ nói với Di Trạch đuổi cổ cô ra khỏi đây.
Có mắt như mù đúng là phận làm công."
Ngô Sở Doanh đầy tức giận lên tiếng.
- "Cho cô ấy vào đi."
Từ phía thang máy Trình Duệ lập tức đi đến giải vay.
- "Ngô tiểu thư, mời đi lối này."
Ngô Sở Doanh lập tức đẩy cô lễ tân sang một bên rồi hậm hực bỏ vào trong thang máy theo sau là Trình Duệ.
Đến tầng cao nhất của tòa nhà, Ngô Sở Doanh lập tức đẩy cửa đi vào trong.
- "Di Trạch, em đến thăm anh đây."
Cô ả vui vẻ chạy đến quàng lấy cổ hắn âu yếm nói thêm.
- "Suốt cả tuần nay không thấy anh đến.
Anh bận lắm sao?"
Từ Di Trạch rất nhanh đã gở bỏ cánh tay đang ôm lấy cổ mình xuống, trầm giọng trả lời.
- "Sao em lại đến đây?"
- "Em đi ngang qua một cửa hàng thời trang nhìn thấy có chiếc áo sơ mi rất hợp với anh nên đã mua cho anh tiện đường nên em ghé qua."
Vừa nói cô ả vừa lấy trong túi ra một chiếc áo sơ mi màu xám, chất liệu vải cũng là hàng thượng hạng khoe với hắn.
- "Sau này không có việc gì thì đừng đến đây, nghe thấy không!"
Sắc mặt Ngô Sở Doanh cũng trở nên khó coi, nụ cười trên môi còn chưa trọn vẹn thì cũng lập tức biến mất.
- "Tại sao?"
- "Đừng tưởng anh không biết chuyện em đến gặp Hạ Hiểu Di, còn nói với cô ấy chuyện anh và em.
Sở Doanh, em thừa biết mối quan hệ của chúng ta là như thế nào kia mà!"
Từ Di Trạch lạnh giọng lên tiếng hỏi cô ả.
- "Chẳng phải trước kia chúng ta từng thích nhau hay sao?"
- "Anh chưa bao giờ dùng từ thích để khẩn định mối quan hệ của chúng ta.
Từ đầu đến cuối anh đã nói rất rõ ràng, là bản thân em cố chấp không muốn hiểu mà thôi."
Đúng là ban đầu hắn đã nói rõ, hắn giúp Ngô Sở Doanh cũng chỉ vì hắn xem cô ả như một người em gái, hắn cảm thấy thương xót cho cô ả bởi vì không còn người thân trên đời nữa.
Còn tình cảm nam nữ chưa từng có, và hắn cũng chưa làm gì đi quá giới hạn.
Mọi chuyện đều do Ngô Sở Doanh một mực suy tâm vọng tưởng mà thôi.
- "Hôm nay em đến đây có lẽ ngay đúng vào tâm trạng anh không vui.
Khi khác chúng ta nói chuyện sau vậy."
Ngô Sở Doanh miễn cưỡng rời đi, bởi vì nếu như ở lại đây chắc chắn sẽ bị những lời nói nhẫn tâm này của hắn làm cho suy sụp.
Cửa thang máy lập tức mở ra, Ngô Sở Doanh có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Hiểu Di trước mắt.
Cô cũng không nói không rằng lập tức túm lấy cổ tay cổ ả kéo đi lên tầng