" A... " - cuối cùng nước ối cũng chịu vỡ. Tóc máu hài tử cọ cọ vào cửa huyệt. Khiến cảm giác trướng đau thấy rõ.
" Dùng sức đi "
Tiêu Chiến chật vật đến mức chưa bao giờ cảm giác muốn chết đi cho rồi như vậy. Con mẹ nó, đau đến thế là cùng.
Nhưng y đâu ngờ được là gần một canh giờ, hài tử vẫn dây dưa không chịu ra.
Y tiêu hao hết thể lực, chỉ có thể cắn chặt môi không cho mình ngất đi.
" Tiểu Tán, dùng sức, hài tử còn không ra sẽ ngộp " - Sở Tiêu vừa ấn vào huyệt trên bụng y vừa đốc thúc.
Không biết sức lực từ đâu, y liền chỉ nghĩ đến hài tử sẽ ngộp liền bất chấp tất cả mà đẩy hài tử ra.
Cuối cùng hài tử cũng trót lọt ra đời, y vô lực lim dim nhìn bảo bảo trong tay sư phụ.
" Sư phụ...hài tử không khóc sao? " - y biết được tình trạng này nghiêm trọng như thế nào. Không thở được nên mới không cất tiếng khóc a.
Máu vẫn không ngừng tuôn ở sản đạo. Tiêu Chiến mặc kệ, y bật dậy, muốn nhìn hài tử. Thì Sở Tiêu đã nhanh tay truyền cho bạch y nam nhân đang đứng chờ sẵn.
" Châm cứu đi " - Sở Tiêu hướng người kia nói.
Bạch y nam nhân thuần thục đặt hài tử xuống từng mũi kim châm vào huyệt đạo.
Nước mắt Tiêu Chiến bất giác lại rơi xuống, khiến Sở Tiêu đành phải vừa xử lý vết thương vừa lên tiếng đảm bảo hài tử không sao. Điên rồi sao? Vừa sinh xong khóc lóc cái gì chứ.
" Oe oe " - tiếng khóc nhỏ nhoi cuối cùng cũng vang lên, đánh vào tâm can mọi người trong tẩm điện.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng chưa bao lâu liền thấy y từ từ nhắm mắt lại khiến hắn một phen hoảng hốt.
" Yên tâm, chỉ là mệt chút thôi " - Sở Tiêu xử lý xong vết thương của y liền đến xem hài tử.
" A Dao, sao rồi ? " - Tiêu Quân Dao gật gật đầu, bế hài tử vẫn luôn nhắm mắt cố gắng mở miệng nhỏ ra khóc từng hơi một. Như cố tranh giành sự sống nhỏ nhoi.
" Ở trong bụng quá lâu, nghẹt thở một đoạn thời gian, nhưng không sao ta đã thông kinh mạch rồi "
" Căn cơ tiểu tử này khá tốt, còn tốt hơn Tiểu Tán lúc nhỏ " - Tiêu Quân Dao cười cười nhìn về phía y đang mệt nhoài an tĩnh ngủ.
____...____
Lúc Tiêu Chiến mơ mơ màng màng tỉnh dậy, liền thấy Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh nhìn mình chằm chằm.
" Bảo bảo... " - âm thanh khô khốc khiến y nhíu mày, lập tức nước được mang tới, y hớp một ngụm liền nhìn thấy hài tử được sư phụ y bế ngồi trên nhuyễn tháp.
" Từ từ uống, bảo bảo không sao " - hắn vuốt vuốt lưng y, ánh mắt mơ hồ vẫn còn lo lắng.
" Ta muốn xem bảo bảo