" Đừng nói đùa, ta sẽ tin đấy " - Vương Nhất Bác đang chuẩn bị đè y xuống thì đột nhiên nghe tiếng khẳng định cất lên.
" Là thật "
Thân thể Vương Nhất Bác cứng đờ, hắn cảm thấy tay chân đều thừa thải không biết nên đặt ở đâu.
Đột nhiên thấy hắn lại không đáp lời cũng không nhìn mình, chỉ ngồi ngốc cạnh mình.
" Hoàng thượng? " - y khẽ vươn tay chạm vào tay hắn.
" Ngươi...Ngươi trước hết đừng động đậy, ngoan ngoãn ngồi yên đó, cho ta thời gian tiếp thu " - nhìn hắn bày ra tư thế chạm vào mình sẽ tan đi, khẩn trương hề hề mà trong lòng Tiêu Chiến được phủ một lớp mật ngọt.
Đột nhiên nhìn thấy hình ảnh hắn ngồi đó ngốc ngốc suy tư. Y cũng không biết làm gì cũng lâm vào trầm tư.
Hai đời cộng lại, Vương Nhất Bác đều không có con. Lần đầu tiên có người nói với hắn là hắn có hài tử. Còn là chính miệng ái nhân nói ra.
Hắn không phát ngốc mới là kì lạ. Khoan! Sai rồi, Tiêu Chiến là nam nhân a?
Vì cái gì nói mang thai liền mang thai. Nghĩ đến hắn lại quay đầu nhìn y.
Đột nhiên bị nhìn chằm chằm y cũng không biết làm sao. Sao không hỏi y đi? Người y có gì mà nhìn như vậy?
" Kì thật, tiểu Chiến Chiến ngươi đừng đùa ta. Ngươi không muốn có thể cự tuyệt, đừng đùa như vậy " - Vương Nhất Bác không phải nghi ngờ y, mà là nghi ngờ nhân sinh.
Đời trước y là hoàng hậu thất sủng, nên chuyện này đương nhiên không xảy ra.
Đời này đột nhiên xuất hiện khiến hắn trở tay không kịp.
Nhìn hắn có vẻ nghi hoặc y cũng không trách cứ chỉ ôn nhu cười cười.
" Ta không đùa "
" Sao có thể ? " - tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng hắn vẫn cẩn thân kê gối bông vào lưng y.
Hành động nho nhỏ khiến tâm tình đang căng thẳng cũng trở nên mềm nhũn.
" Kì thật ba năm trước ta thử dùng dược sinh tử sư phụ luyện chế.... " - lời nói còn chưa dứt, y liền bị hắn hoang mang hỏi thêm vào.
" Thử? Sẽ nguy hiểm, sẽ không chắc chắn? " - Tiêu Chiến cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình tứa ra mồ hôi lạnh.
" Ừ, chỉ là qua rồi... " - lần này vẫn bị chặn miệng, môi y bị môi hắn khóa chặt. Chặt chẽ đến mức hắn như đem y khảm vào tâm, sợ khi buông ra đối phương sẽ không còn là của mình nữa.
Lần đó dại dột dùng dược, sư phụ gần như muốn đá y ra khỏi sư môn. Chỉ có điều là người không nỡ nhìn y chật vật liền tiếp nhận giúp y giảm bớt đau đớn.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy y lúc đó là ngốc tử liều lĩnh. Cái gì cũng không nắm chắc đã liều mạng lén lút dùng dược.
Đời