- Chị Ngân ơi, chị giúp em với, cái con mặt l** cướp chồng của con em đang đứng trước mặt em đây này.
Nó đang huênh hoang bắt nạt con em đây chị ạ...!Chị ra làm chứng cho em với.
Giờ thì tôi đã nhận ra Cao Mỹ Hạnh giống ai rồi, bảo sao cô ta lại mưu thâm kế hiểm như thế.
Vốn là con nhà quyền thế mà mẹ của nó lại ăn nói hành xử như ngoài đường ngoài chợ.
Bà ta chửi tôi vô học còn không chịu soi gương nhìn lại mình đang không ngừng văng tục khắp mọi nơi, từ nãy đến giờ dù bà ta có rất quá đáng nhưng tôi vẫn chưa phản kháng đâu.
Tôi tức giận, hai tay nắm chặt lại, cố gắng giữ sự bình tĩnh trong tâm để có thể đối thoại với bọn họ.
Nhưng dù có cố gắng trấn an bản thân, trong tôi vẫn đang hình thành một nỗi lo sợ, tôi biết rõ nếu mẹ của CMH mà gọi cho cô Ngân thì điều đó là bất lợi với tôi.
Mồ hôi tuôn ướt đẫm một mảng áo sau lưng tôi, chỉ là tôi không ngờ đến trường hợp bọn họ sẽ gọi cho cô Ngân, mẹ của anh Vũ Đình Phong, giờ thì phải làm sao đây? cô ấy vốn rất thích Cao Mỹ Hạnh.
Tôi còn chưa thể gặp lại cô ấy để giải quyết hiểu lầm giữa tôi và cô ấy, giờ đây lại bị bọn họ bêu rếu nói xấu.
Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm...!Tôi phải làm sao đây?
Bình tĩnh lại nào...!bình tĩnh nghĩ cách nào, tôi cố gắng hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra để điều chỉnh lại nhịp thở gấp gáp của mình.
Chị Vy thấy tôi căng thẳng như vậy liền nắm lấy bàn tay tôi nói nhỏ:
- Không sao đâu, chị tin mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi hơi bất ngờ khi chị Vy nói như vậy, vốn tưởng rằng sau khi chứng kiến một màn như vậy chị ấy sẽ nghĩ tôi là con người xấu xa.
Mẹ của Cao Mỹ Hạnh nhìn tôi đắc ý rồi cố tình bật loa lên cho mọi người cùng nghe, giống như là bà ta đang nắm chắc phần thắng thuộc về mình.
Không gian vắng lặng như tờ,