- Alo, anh à, anh đang...
- Chị có phải là người nhà của anh Vũ Đình Phong không ạ?
Một giọng nam vang lên bên tai khiến tôi giật thót mình.
Tại sao người đàn ông này lại cầm máy của anh Phong? Là đồng nghiệp ư? Hay có chuyện gì đó đang xảy ra mà tôi không biết?
- Vâng...!ai đấy ạ?
- Tôi là người đi đường thôi, anh Vũ Đình Phong vừa gặp tai nạn chảy rất nhiều máu.
Mời chị đến đường X...
Cái điện thoại áp trên tai tôi trượt xuống đất vỡ toang, tai tôi như ù đi, không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa mà lập tức chạy ra ngoài gọi bác tài, bấy giờ, đầu óc tôi đã trở nên rối mù.
Tôi hối thúc bác lái xe nhanh hơn một chút, trong lòng như đang có hàng vạn con kiến lửa cắn xé, tôi đan xen hai tay để trước ngực, thầm cầu nguyện rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Những cung đường ở trước mặt lướt qua một cách chậm chạp, hình như, con đường đã trở nên dài thêm...
Tôi không thể tập trung nhìn đường đi được nữa.
Tôi đưa tay ôm lấy gương mặt mình.
Khung cảnh trước mắt nhòe đi, chẳng biết từ lúc nào trên gương mặt tôi đã xuất hiện những hàng lệ chảy dài, khóe mắt cay xè...
Có phải vì anh đã cố gắng về với tôi nên mới xảy ra chuyện không? Đáng lẽ tôi không nên giục anh, đáng lẽ tôi không nên trách anh vì anh đã về muộn.
Giờ đây, tôi cảm thấy mình tội lỗi vô cùng...
Giao thừa? Pháo hoa...!quan trọng gì đâu cơ chứ? Tất thảy đều chẳng quan trọng bằng anh...
Cầu mong rằng, anh đừng xảy ra chuyện, làm ơn! Tính mạng của hàng vạn bệnh nhân ngoài kia cần bàn tay của anh chữa trị, gia đình cần anh, tôi cần anh, đứa con trong bụng của tôi cần anh...
Thế nên, làm ơn đừng để anh xảy ra chuyện gì...
Bố ơi, xin bố hãy lắng nghe lời thỉnh cầu của con, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, con...!chết mất!
Tôi như ngồi trên đống lửa, trái tim đập thình thịch, mỗi lúc tôi lại giục bác tài đi nhanh hơn.
Vì cận tết nên đường phố vắng tanh, chiếc xe trở nên dễ dàng di chuyển hơn mà không có bất cứ vật cản nào.
Màn đêm bao phủ lấy tất cả, người người nhà nhà rục rịch chuẩn bị đón tết, chỉ có ánh đèn đường thắp sáng con đường ở nơi đây.
Không gian vắng vẻ tịch liệu này càng khiến tôi trở nên cô đơn hơn bao giờ hết.
Cả chặng đường đi, tôi không ngừng khẩn cầu cho anh, chúng tôi chỉ được bên nhau vài tháng, nó quá ngắn ngủi...
Tôi còn muốn được nghe giọng nói ấm áp cưng chiều của anh nhiều hơn thế nữa, tôi còn muốn ngắm pháo hoa giao thừa cùng anh, tôi muốn đón baby trong bụng ra đời cùng với anh...!Tôi muốn nối tiếp những khoảnh khắc đó cùng với anh...!Nếu không có anh, cuộc đời tôi sẽ trở nên vô nghĩa!
Vậy nên...!làm ơn!
Nước mắt không ngừng chảy dài trên hai gò má của tôi, bác tài luôn miệng nói tôi phải giữ bình tĩnh nhưng tôi không thể nào bình tĩnh nổi.
Tôi thở gấp, lồng ngực phập phồng, cả cơ thể run