- Ngọc đỗ đại học y à? Khoa gì thế em?
Cái Ngọc thấy chồng tôi quan tâm mà hỏi thì mắt sáng lên như hai vì sao.
- Dạ, em...!em...!em đỗ khoa điều dưỡng ạ.
Chồng tôi thấy vậy thì nhếch môi lên cười đểu.
- À vậy à, anh lại tưởng em đỗ bác sĩ đa khoa, điều dưỡng năm nay lấy thấp lắm, nghe nói còn thấp hơn cả điểm trường của chị em ngày xưa đấy.
Cái Ngọc đang hớn hở khi được anh để ý, nhưng đến khi nghe câu sau thì mặt mày xị hết cả xuống.
Tôi ở cạnh nghe anh nói dù rất buồn cười nhưng không dám hé môi ra cười.
- Cái anh này.
Ai lại nói thế, dẫu sao em ấy cũng vừa trải qua một kỳ thi vô cùng căng thẳng, anh phải chúc mừng chứ, sao lại so sánh khập khiễng như thế?
Nói ngoài miệng là vậy thôi chứ thực ra trong lòng tôi vui lắm.
Vừa nói tôi vừa lấy miếng táo đút vào miệng anh, cái Ngọc thấy cảnh này thì mặt nặng mày nhẹ như cít ngâm, bà Ánh ở cạnh sắc mặt chẳng kém là bao, để lấy lại thể diện cho con gái, bà Ánh nói:
- Nói chung là không thể so sánh hai ngành nghề khác nhau được.
Riêng mẹ thì thấy rằng có người nhà trong ngành nghề thì tương lai sẽ được định hướng rõ hơn.
Với lại con rể cũng là một bác sĩ giỏi nên chẳng lo, còn cái Hạnh thì chưa biết tương lai như thế nào...
Tôi chưa kịp đáp lời thì chồng tôi ở cạnh đã nói luôn.
- Câu đầu mẹ bảo không thể so sánh nhưng câu cuối lại nói "chưa biết" là như thế nào? Vớ vẩn vợ con đẻ xong còn làm đệ tử cho mẹ con đấy.
Khéo khi còn tiếp quản công ty của gia đình, vợ con vẫn đang được mẹ con dạy đấy.
Bà Ánh và cái Ngọc nghe như vậy thì chẳng nói được câu gì nữa mà ngồi im thin thít.
Bữa cơm trôi qua một cách bình lặng, ở bên này tôi và anh âu yếm hạnh phúc, ở bên kia thì bầu không khí xám xịt.
Hai vợ chồng tôi mặc kệ mà cứ người tung kẻ hứng gắp thức ăn cho nhau, ăn xong, cái Thu ra dọn dẹp bát đũa thì anh Phong bảo.
- Cái Thu hôm nay nghỉ đi, ngồi xuống đây mà ăn hoa quả này em.
Thu đang xếp bát gọn vào thì khựng lại nhìn anh Phong nói:
- Ơ, sao lại thế ạ? Em nghỉ thì ai rửa bát.
- Để đấy cho cái Ngọc nó rửa.
Em ấy mới về đây