- Uống đi.
Vừa nói, chú vừa mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp.
Dù không muốn nhưng tôi buộc phải thừa nhận, khoảnh khắc đó tôi bị thôi miên bởi cái nụ cười ấm áp và ngọt ngào ấy.
Nhất thời, tôi cầm cốc nước cam trong ngây ngốc, còn chú thì chỉ vỗ vai tôi rồi lại đi ra ghế sofa ngồi đọc sách.
Mất đến vài phút ngây ngô tôi mới định thần lại được.
Tôi đưa tay vỗ vỗ má mình: trời ơi, tôi vừa hành động gì thế này? Tại sao lại mê muội vì cái vẻ yêu nghiệt đấy chứ? Tỉnh lại nào, tỉnh lại nào, tôi sẽ không cho phép bản thân mình dao động thêm bất kỳ lần nào nữa.
Nhìn cốc nước trên tay, vừa đi học về cũng đang khát nên tôi chẳng suy nghĩ gì mà làm một hơi uống ực hết sạch rồi lao vào xào nấu bữa tối.
Hình ảnh thất thần của Cao Mỹ Hạnh vẫn ám ảnh trong tâm trí tôi, vừa nấu tôi lại cứ nghĩ đến cô ấy, không biết hiện tại bạn đã ổn chưa? Mà tại sao người xinh đẹp như cậu ấy lại có thể chết mê chết mệt vì Vũ Đình Phong nhỉ? Mỹ Hạnh điều gì cũng tốt, cậu ấy có bao nhiêu người theo đuổi như vậy mà? Tại sao lại là người đàn ông tồi tệ như vậy? Huống chi, chính mắt tôi đã nhìn thấy chú dẫn Mỹ Hạnh vào khách sạn, vậy mà chú còn nói những lời vô tâm như vậy.
Không phải là kẻ dối trá sao?
Nghĩ tới đây tôi lại liếc trộm ra phòng khách nhìn chú vẫn đang đăm chiêu đọc sách.
Nếu chúng tôi chưa từng trải qua những sự việc kia thì nhìn hình ảnh này tôi chắc chắn sẽ nghĩ chú là một bác sĩ tốt bụng, có đạo đức.
Tôi bất giác thở dài, chẳng lẽ cứ người đàn ông nào có tiền, ngoại hình đều sẽ như vậy sao? Tôi thương Cao Mỹ Hạnh nhiều hơn, cô ấy chẳng làm gì nên tội, chỉ là quá yêu một người đàn ông mà thôi.
Mong rằng Mỹ Hạnh sớm nhận ra và tìm được một người khác tốt hơn.
Lại nghĩ về mình.
Tôi cũng chẳng hiểu lý do nào mà tôi và chú lại bước vào cái vòng luẩn quẩn này nữa, từ cái ngày mà tôi bán thân để cứu mẹ, cuộc đời tôi đã rối như tơ vò, chuyển hết hướng này sang hướng khác, chính bản thân tôi đây vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống hiện tại.
Trong tim tôi vẫn còn đau nhiều lắm, đau vì tôi yêu người đàn ông này, đau vì tôi bị người đàn ông này đối xử chẳng khác gì là người ở, nhưng có lẽ đó chỉ là trò chơi của chú ấy.
Vậy nên tôi chỉ cần khiến chú chán là được, với một con bé như tôi, chú sẽ chẳng hứng thú được lâu đâu.
Gạt bỏ suy nghĩ của mình, tôi dọn cơm và bát đũa ra bàn rồi ăn cùng chú.
Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi ăn cùng nhau nhưng không khí có chút ngột ngạt.
Cũng may, chú chẳng buông lời cà khịa hay làm tôi tức tối như mọi khi, bữa cơm cũng vì vậy mà trôi qua trong êm đềm.
Ăn