- Chó người ta nuôi mấy năm không bao giờ cắn chủ, mày còn không bằng một con chó! Thứ bạn đĩ thõa leo lên giường của bạn thân! Thứ ăn cháo đá bát.
Tôi không thể tin nổi những gì mình vừa nghe, cuối cùng cậu ấy đã không kìm nén được mà buông ra những lời khiến tôi đau thấu xương tủy.
Tôi không giận cậu ấy, tôi không có tư cách, tôi giận bản thân mình, tôi ghét cay ghét đắng bản thân mình vô cùng!
Mỹ Hạnh trợn mắt nhìn tôi, khoảnh khắc ấy tôi nhớ mãi, đôi mắt ấy có bao nhiêu thù hận chất chứa, nó như hàng vạn cái gai đâm vào tim tôi.
Tôi muốn chạy đến để níu kéo và cầu xin cậu ấy tha thứ, nhưng Mỹ Hạnh nhất định sẽ không nghe, sau khi dứt lời, cậu ấy quay lưng bỏ đi...
- Đừng đi!
Tôi lập tức chạy theo Mỹ Hạnh, tôi vừa chạy vừa khóc, giống như mình đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quý giá.
Ký ức từ những ngày đầu tiên tôi bước vào ngôi trường đại học dần hiện lên đầu tôi, tôi gặp Hạnh, một cô gái trong sáng mỉm cười vẫy gọi tôi...
- Chào! Chúng ta cùng tên nhỉ? Tôi là Cao Mỹ Hạnh, còn cậu là?
Những ký ức giữa tôi và cậu ấy cứ lần lượt hiện lên như một dây gai quấn quanh trái tim tôi, tôi sắp mất cậu ấy rồi...!Cậu ấy tốt với tôi như vậy, mà tôi lại nối dối cậu ấy.
Mỹ Hạnh chưa từng nói dối tôi điều gì vậy mà tôi lại thật tệ hại, tôi ước gì mình đừng nói dối, tôi ước gì mình nói ra hết toàn bộ sự thật...!nếu vậy, tôi đã không đau đến mức này...
- Đừng đi mà Mỹ Hạnh...!đừng đi...!xin cậu...
Tôi cố vươn tay ra phía trước, nhưng Mỹ Hạnh rảo bước thật nhanh, thoắt cái, tôi đã không nhìn thấy cậu ấy nữa.
Bầu trời bắt đầu đổ mưa như trút nước, thật lạ, vừa nãy còn đang có nắng, vậy mà đã trở mưa rồi...
Có lẽ, chỉ duy nhất ông trời hiểu lòng tôi lúc này...
Tôi đau đớn, cố gắng chạy thật nhanh thật nhanh, tôi phải giải thích cho Hạnh biết tất cả sự thật, cậu ấy ghét tôi, đánh tôi, tôi cũng nhất định chịu.
Tôi không muốn như thế này...!tôi không muốn tiếp tục giấu nữa...!Tôi muốn cậu ấy biết được sự thật và dứt khoát với người đàn ông đó...
Làm ơn mà...!ông trời ơi, hãy cho tôi gặp lại cậu ấy...
Nhưng có đi mãi, đi mãi, đi đến đôi chân mỏi nhừ tôi cũng không tìm thấy cậu ấy.
Mưa tuôn mưa xối hắt vào người khiến cả cơ thể tôi ướt sũng.
Tôi phải làm gì đây? Phải sống tiếp như thế nào đây...!Tại sao tôi lại tồi tệ như vậy chứ? Tại sao tôi lại khốn nạn như vậy chứ? Đáng lắm, tôi đáng bị như vậy lắm, tôi đáng bị Mỹ Hạnh chửi như thế...
Tôi không xứng làm bạn thân của cậu ấy...!Tốt nhất là, tôi nên tránh xa và cút khỏi cuộc đời cậu ấy...
Và rồi, một ý nghĩ hiện lên trong đầu tôi: tôi cần phải dứt khoát với Vũ Đình Phong, tôi không thể ở cạnh anh ta, tôi không thể tiếp tục nhập nhằng trong mối quan hệ này nữa.
Tất cả đã quá đủ, tôi không muốn đã sai càng thêm sai, tôi không muốn phản bội bạn thân mình.
Điều đó khiến trái tim tôi vỡ nát, hình ảnh giữa chú và tôi của ngày hôm qua vẫn hiện lên trong đầu tôi.
Hãy nghĩ rằng, đó chỉ là một giấc mơ, tôi và chú vĩnh viễn không