Tôi rùng mình, vì chần chừ quá lâu nên sợ máy tắt, tôi buộc phải nghe điện luôn.
- Alo...
- Tôi muốn nói chuyện với cậu.
Đầu giây bên kia truyền đến một giọng nói nghiêm túc khiến lồng ngực tôi phập phồng, hô hấp cũng khó khăn.
- Ừ...à...!được...!cậu nói đi.
- Tôi không tiện nói chuyện qua điện thoại, cậu đến địa chỉ này, tôi sẽ gửi qua tin nhắn.
- Được.
- Còn nữa, đừng nói cho bất kỳ ai về cuộc gặp mặt này.
Tôi lập tức đáp: Ừ.
Ngay sau đó, Cao Mỹ Hạnh cúp máy, chỉ vài giây sau, một tin nhắn được gửi đến cho tôi là địa chỉ của một quán cafe trong thành phố.
Tôi lập tức xuống giường, dù bác sĩ ngăn cản không cho tôi xuất viện nhưng tôi mặc kệ, tôi viện lý do là tôi hết tiền rồi.
Nhưng thật bất ngờ, viện phí đã có người trả, thầy Trung đã trả cho tôi.
Chiếc tủ cạnh đầu giường còn có để sẵn một bộ quần áo mới, có lẽ là do thầy Trung đã mua cho tôi.
Không còn cách nào khác, tôi không thể mặc như này mà đi gặp Hạnh nên tôi cầm lấy rồi thay tạm, ngày mai tôi đi học lại tôi nhất định sẽ trả tiền cho thầy.
Tôi không muốn mang ân huệ của người khác.
Sau khi thay quần áo xong tôi lập tức bắt taxi đến quán cafe mà Hạnh nói.
Trên đường, lòng tôi nóng như lửa đốt, không hiểu tại sao tôi cảm thấy có dự cảm không lành, tôi sụt sịt cái mũi đang tắc, cơ thể có chút mệt, đầu óc vẫn còn hơi choáng.
Trong đầu không ngừng suy đoán xem Hạnh gọi tôi ra có chuyện gì.
Lần gần đây nhất, cậu ấy đã rất giận tôi, tưởng như là chúng tôi không thể gặp lại nhau nữa, và tôi cũng sẽ tự rút lui khỏi cuộc sống của cô ấy.
Cũng có thể là cậu ấy đã nghĩ lại và cho tôi một cơ hội giải thích.
Nhưng trường hợp ấy cũng khó có thể xảy ra vì ánh mắt lúc đấy của Hạnh vô cùng giận dữ...!Không, tôi tự trấn an mình, tất cả sẽ ổn thôi.
Miễn là cô ấy cho tôi cơ hội được nói.
Tôi nắm chặt lấy gấu áo mình, tôi rất mong chờ cơ hội này, tôi sẽ giải thích hết tất cả, kể cả Mỹ Hạnh không chấp nhận tôi cũng được, cái quan trọng nhất bây giờ là tôi muốn cô ấy biết sự thật, tôi không muốn giấu giếm cậu ấy thêm một chút nào nữa.
Chiếc xe taxi đỗ tại một quán cafe mà tôi đã đưa địa chỉ, bước ra khỏi xe, tôi bồn chồn vô cùng, tôi hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra một cách nặng nề.
Tôi bước vào quán cafe, bên trong không gian rất yên tĩnh và vắng vẻ, chỉ có đúng hai người, khi tôi bước vào đã nhìn thấy ngay bóng dáng của Mỹ Hạnh.
Hôm nay cô ấy ăn mặc rất sang trọng và trưởng thành, tôi lập tức rảo bước tiến đến, nhưng...!đôi chân tôi khựng lại khi phát hiện ra ở bên cạnh Hạnh còn có một người phụ nữ khác.
Người ấy vận đồ đen, trông rất quý phái và sang trọng, tuổi chạc bốn mươi, vì người ấy đang đeo kính râm nên tôi không nhận ra.
Tôi bước từng bước nặng trịch tiến đến rồi ngồi xuống.
Khi ở cự li gần, tôi mới thấy gương mặt người này rất quen thuộc...
Cao Mỹ Hạnh nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lùng, như thể cô ấy bị ép đến đây và không muốn nói chuyện với tôi.
Thậm chí đến nhìn vào mắt tôi cô ấy cũng không muốn.
Điều ấy khiến tôi thực sự đau lòng.
Khi tôi ngồi xuống ghế