Tôi bấu lấy một bên ngực mình, bố ơi, bố có tồn tại trong trái tim của con không, con phải đi về đâu, con phải tiếp tục sống thế nào, bố nói cho con biết được không...
Vũ Đình Phong gọi cho tôi rất nhiều nhưng không được, hắn ta bắt đầu gửi tin nhắn đến cho tôi.
- Tôi sắp mất hết kiên nhẫn rồi, làm ơn hãy nghe máy của tôi.
Ngón tay tôi run run động chạm đến màn hình, bây giờ, tôi như bị dồn đến chân tường, không ai có thể giúp đỡ được tôi...
Đúng rồi, Vũ Đình Phong có thể, hắn ta chính là tia hy vọng cuối cùng của tôi, nếu hắn ta có thể rời xa tôi thì nhất định họ sẽ buông tha cho tôi.
Điện thoại của tôi lại bắt đầu rung lên, lại là con số ma quỷ đó...
Lần này, tôi quyết định bắt máy.
Chất giọng trầm ấm vang lên khiến cổ họng tôi nghèn nghẹn.
- Có chuyện gì xảy ra...!nói cho...
Tôi vội vàng chen lời:
- Này...!có thể buông tha tôi được không? Làm ơn đấy...
-....
Phía bên kia truyền đến tiếng thở dài nặng nề, chú im lặng một lúc, sự im lặng của chú như kéo tôi xuống địa ngục tăm tối và lạnh lẽo...
- Đặng Uyển Hạnh, để tôi nói lại cho em một lần nữa nhé! Tôi không bao giờ buông em ra...em mau...
- Tôi hiểu rồi!
- Sao cơ?
- Tôi...!hiểu rồi...
Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống từ hốc mắt kiệt quệ, tôi thẫn thờ cúp máy rồi tắt điện thoại...
Tôi hiểu rồi..
Khi biết câu trả lời của Vũ Đình Phong, tôi hiểu là, tôi đã không còn đường sống nữa...!Tôi...!hết hy vọng rồi...
Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi rất to, tôi cầm lấy điện thoại rồi đứng dậy, mở rèm ra rồi ngước mắt lên nhìn bầu trời đen kịt ngoài kia...
Lời bố nói trong giấc mơ lại hiện hữu bên tai tôi.
- Con gái ngoan, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, ngã rồi sẽ đứng lên, mạnh mẽ lên con nhé...
Ngày bé, bố tôi thường nói sau cơn mưa trời lại nắng, vết thương nào rồi cũng sẽ lành, chỉ cần thời gian mà thôi.
Tôi đưa tay sờ lên mặt kính của cửa sổ...!Xin lỗi bố, vết thương của con...!không thể lành lại được nữa, giờ đây nó đã quá nhiều vết chắp vá, nó trở thành một thứ đồ vật xấu xí để người đời giẫm đạp lên...
Bố ơi, con xin lỗi, con xin lỗi nhiều lắm vì đã làm bố thất vọng, con gái của bố không đủ mạnh mẽ để gồng gánh lấy tất cả những nỗi đau này, con không thể chịu đựng được nữa.
Mỗi khi con muốn đứng dậy, bọn họ lại tiếp tục đẩy con ngã xuống, con thực sự kiệt sức rồi bố ạ...
Con mệt...
Những giọt nước mắt ấy vẫn chảy xuống, tôi không biết mình đã rơi giọt nước mắt thứ bao nhiêu, chỉ biết ba ngày vừa qua tôi đã khóc rất nhiều, nhiều đến mức tinh thần tôi suy sụp tới mức thảm hại.
Tôi chưa từng khóc nhiều đến thế.
Ở trái tim